← Quay lại trang sách

Chương 1063

Tô Dật chẳng bận tâm ánh mắt của mấy người phía sau biến hóa như thế nào, vẻ mặt của bản thân thì lại vô cùng phấn khích.

Hắn đi đến cạnh cái cây to, trực tiếp trèo lên, tới trước lỗ cây.

- Trăn Mộc Quỳnh Tương!

Mang theo cảm giác vui sướng, Tô Dật thò đầu vào bắt đầu quan sát trong lỗ cây.

Loại cây cối có thể dựng dục ra Trăn Mộc Quỳnh Tương này khác với cây cối bình thường, thân cây có một bộ phận là ánh sáng.

Đại thụ sinh trưởng ở nơi linh khí đầy đủ, không ngừng hấp thu lực lượng trong thiên địa, cuối cùng hóa ra huyết thanh kỳ diệu, có tác dụng thần kỳ.

Từ căn nguyên mà nói, nguyên lý cũng tương tự như linh dược, chỉ khác là cây cối thì chỉ có huyết thanh mới có hiệu quả.

- Hả?

Sau khi Tô Dật thò đầu vào, lại phát hiện bên trong có một mảng ánh sáng mênh mông.

Lúc đầu, Tô Dật còn tưởng rằng là quang mang Trăn Mộc Quỳnh Tương tự mang linh tính phát ra.

Mà sau khi hắn thấy rõ sự vật bên trong, cả người đều ngây ra.

- Tô Dật đang làm thế?

Từ góc độ của ba người Thượng Vương Trần, Thủy Nguyệt Thiền nhìn lại, Tô Dật lúc này giống như là bị kẹt cổ ở trong lỗ cây, người lơ lửng bên ngoài.

Điều này khiến cho bọn họ có chút kỳ quái, rõ ràng đã có thể cướp lấy Trăn Mộc Quỳnh Tương, cớ sao lại lề mề không làm.

Trên thực tế bọn họ không biết rằng, trong lỗ cây này nào có Trăn Mộc Quỳnh Tương, chỉ có một đôi mắt đang nhìn thẳng vào Tô Dật.

Đôi mắt này lóng lánh, cực kỳ rực rỡ, giống như sao trên trời đêm, khi nhìn thấy Tô Dật còn chớp chớp mắt.

Hiển nhiên, cái đầu vừa thò vào này cũng khiến chủ nhân của đôi mắt ngây ra.

- Không ngờ là ngươi.

Mà sau khi Tô Dật ngây ra một thoáng, lập tức lộ ra vẻ mừng như điên.

Lúc này nhìn hắn không phải là nhân loại, cũng không phải man yêu thú, mà là khí linh tiểu thú Tô Dật nhìn thấy lúc trước.

- Thật tốt quá, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây!

Tô Dật trong lòng vui như nở hoa, đúng là đi mòn gót sắt không tìm thấy, mình bỏ ra nhiều công sức như vậy lại để tiểu gia hỏa này trốn thoát, không ngờ lúc này lại xuất hiện.

Nhìn tình cảnh trong hốc cây, rất rõ ràng Trăn Mộc Quỳnh Tương bên trong đã bị tiểu thú này ăn sạch rồi, chẳng để lại gì cả.

- Đi theo ta, ta sẽ đối tốt với ngươi.

Tô Dật lộ ra nụ cười, nhếch miệng nói với tiểu thú.

Đồng thời, hắn thò tay vào, tay không có bất kỳ nguyên khí dao động nào, sợ sẽ dọa cho tiểu thú chạy mất.

- Gừ.

Cho tới lúc này, tiểu thú mới có phản ứng, nhân loại đó chính là người đã cho mình linh dịch lúc trước.

Nhưng tiểu thú vẫn đang kích động, nó chưa từng để cho nhân loại tới gần như vậy.

Mắt thấy Tô Dật vươn tay ra, dưới mai rùa của nó thò ra một long trảo nho nhỏ, trực tiếp chọc vào phần trong của hốc cây.

Long trảo nhìn thì nhỏ nhắn, lại giống như đồ vật sắc bén nhất thế gian, thoáng chốc đã chọc hốc cây ra một lỗ nhỏ, vụn cây bay tán loạn.

Lỗ nhỏ này vừa đủ để thân thể của nó chui qua, trước khi tay của Tô Dật chạm được vào người nó, tiểu thú vù một cái lao ra ngoài.

- Đừng chạy!

Tô Dật quýnh lên, lập tức từ trên cây nhảy xuống, nhìn quang đoàn có chút chói mắt đó lướt đi nhanh chóng trong đêm đen.

Hắn không chút nghĩ ngợi, đuổi theo rất nhanh.

Có thể gặp lại khí linh tiểu thú, Tô Dật không muốn lại bị nó cắt đuôi nữa, đó chính là một kiện chí bảo!

Rất nhanh một thú một người vượt qua cự ly cực xa, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Cho tới khi một màn này xuất hiện, ba người Thượng Vương Trần, Thủy Nguyệt Thiền, Nguyễn Chuyết vẫn đang ngây ngốc.

Bao gồm cả con Viêm Dực Ma Hổ cũng không rõ là làm sao?

Gừ gừ.

Khi Viêm Dực Ma Hổ bay đến trong không trung, nhìn thấy hốc cây bị chọc ra một lỗ nhỏ, nó gầm lên một tiếng, mang theo một loại cảm xúc bi phẫn.

- Hình như vật nhỏ vừa rồi đã sớm vét sạch Trăn Mộc Quỳnh Tương?

Một lúc sau, Thượng Vương Trần mới công nhận đây là sự thực.

- Vừa rồi là gì thế?

Thủy Nguyệt Thiền nhăn mày, lẩm bẩm không hiểu.

Bọn họ đều không thấy rõ bộ dạng của tiểu thú, chỉ là thấy Tô Dật đuổi theo ra, tất nhiên cho rằng không phải là phàm vật.

- Đi, chúng ta cũng đi xem thử!

Thượng Vương Trần gọi một tiếng, dưới chân nguyên khí hóa hình, trực tiếp bay lên không đuổi theo.

Thủy Nguyệt Thiền suy nghĩ một lát, cũng thi triển dáng người mạn diệu, đuổi theo Thượng Vương Trần.

Ở tại chỗ chỉ còn lại một mình Nguyễn Chuyết, ngoài ra chính là Viêm Dực Ma Hổ đó.

⚝ ✽ ⚝

Lực lượng của Hỗn Nguyên Chí Tôn công tiêu tán, Viêm Dực Ma Hổ cuối cùng cũng cả người thoải mái.

Nhìn nhân loại vừa ra tay mình này, nó chậm rãi vươn hổ trảo ra, từ từ tiếp cận.

- Nghiệt súc, sau này nhất định sẽ rút gân lột da ngươi!

Nguyễn Chuyết mắng to một tiếng, bắn ngược về phía sau, tốc độ cực nhanh.

Viêm Dực Ma Hổ nhìn hắn rời khỏi, quay đầu lại nhìn gốc cây đó, cuối cùng không đuổi theo mà quay về dưới thân cây, đi một vòng, trong ánh mắt hiện lên vẻ đau xót.

Bên kia, bảy tám người của Thiên Cương môn lần theo khí tức kỳ dị đó mà đi, nhưng vào một khắc nào đó, tất cả khí tức đột nhiên bị cắt đứt.

Khi mọi người đang buồn bực, không ngờ lại chạm mặt Nguyễn Chuyết đang lui lại.

- Đây không phải là Ngọc Đỉnh tông Nguyễn Chuyết ư, sao lại bị thương nặng như vậy, hình như là bị man yêu thú dày vò!

Hồng Kiếm Thu cười khẽ một tiếng, nhìn người thanh niên trước mặt, nói.

- Hồng Kiếm Thu, ý ngươi là sao?

Nguyễn Chuyết mặt trầm như nước, nhìn thấy đám đệ tử Thiên Cương môn bên cạnh Hồng Kiếm Thu, hắn lập tức trở nên cẩn thận.

Nếu ở đây giao thủ với đối phương, với trạng thái trước mắt của mình, rất có thể sẽ phải bỏ mạng tại đây.

Trong lòng hắn rất tức giận, không có được Trăn Mộc Quỳnh Tương còn chưa tính, không ngờ còn bị thương nặng như vậy, muốn tìm một chỗ để chữa thương, không ngờ lại đụng phải Thiên Cương môn Hồng Kiếm Thu.

Giữa bọn họ tuy không có thâm cừu đại hận, nhưng nếu đối phương nảy lòng ác độc, giết hắn ở đây, Ngọc Đỉnh tông cũng không làm được gì.

- Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?

Hồng Kiếm Thu cười nhạo một tiếng, nói với vẻ khinh bỉ:

- Ta không có thời gian để đối phó ngươi, chỉ muốn hỏi ngươi một việc, có nhìn thấy Bá Vương tông Tô Dật hay không?

Tô Dật đuổi theo khí linh tiểu thú, chỉ cần tìm được hắn, liền có thể giết chết Tô Dật, còn có cơ hội đạt được một kiện chí bảo.

Chuyện này quan trọng hơn giao thủ với Nguyễn Chuyết nhiều, Hồng Kiếm Thu không muốn lãng phí thời gian ở đây.

- Tô Dật?

Nguyễn Chuyết đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khóe miệng nở nụ cười, nói với Hồng Kiếm Thu:

- Hắn đi theo hướng đó, vừa mới đi không lâu, đuổi theo một thứ kỳ quái, Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền cũng đi theo.

Vừa nghe đến đây, mắt Hồng Kiếm Thu liền sáng lên, trong lòng giống như nghe thấy một tin vui rất lớn.

Hắn vốn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không ngờ Nguyễn Chuyết này thật đúng là gặp được Tô Dật.

Vừa hay khí tức mà đám người mình đang lần theo bị cắt đứt, cái gọi là bảo vật trong phán đoán cũng không biết là thật hay giả.

Hiện tại có tin tức của Tô Dật, còn có tung tích của khí linh tiểu thú đó, đây chính là cơ duyên trời cao an bài cho Thiên Cương môn bọn họ.

Có điều có chút phiền hà là, hai người Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền cũng đi theo, nếu hai người này xuất thủ thì sẽ có phiền toái không nhỏ.

- Nguyễn Chuyết, ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị man yêu thú ăn thịt trong Triệu Linh bí cảnh này nhé.

Hồng Kiếm Thu lại cười khẽ một tiếng, sau đó vung tay gọi tám gã đệ tử bên cạnh, nói:

- Chúng ta đi!

Đoàn người này rất nhanh biến mất trong rừng, dựa theo phương hướng Nguyễn Chuyết chỉ mà đi.

Trên thực tế, chính bọn họ cũng không biết, từ lúc gặp phải Huyền Âm Môn Tang Minh, rồi tới khí tức của bảo vật thần đó xuất hiện, sau đó lại đến nhìn thấy Nguyễn Chuyết, đều vô hình trung bị Tô Dật dắt mũi, không biết cuối cùng sẽ dẫn tới chỗ nào.

Càng kỳ lạ là, Tô Dật cũng không hề biết gì, hắn căn bản không biết có người đang tìm hắn trong bí cảnh, đồng thời cũng tìm khí linh tiểu thú đó.

- Vật nhỏ, ngươi đừng chạy!

Tô Dật hớt hải đuổi theo khí linh tiểu thú, có thể nói là tiêu hao cực lớn.

Hắn lại lấy ra một lọ linh dịch, muốn dụ dỗ tiểu thú.

Không nói cái khác, một chiêu này khá linh, thật sự có thể hấp dẫn sự chú ý của tiểu thú, khiến cho nó khi chạy nhảy không còn nhanh như trước.

Chỉ có điều Tô Dật muốn đuổi kịp tiểu thú cũng cực kỳ gian nan.

Tình huống Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền đuổi theo phía sau, Tô Dật cũng biết, nhưng hai người này tuyệt đối không theo kịp bước chân của mình.

Tô Dật muốn chạy xa thêm một chút, sau đó tìm kiếm cơ hội, một lần nữa lừa tiểu thú đến một nơi bị phong bế, khiến cho nó không thể đào thoát.

Đi một hồi, Tô Dật cuối cùng lại phát hiện một sơn động thích hợp.

Hắn bỏ linh dịch vào trong sơn động, sau đó bản thân thì giả vờ như rời đi, trốn tới chỗ tối, lẳng lặng quan sát.

Nhưng mà, tiểu thú tựa hồ là bởi vì lần trước gặp phải một hồi kinh hãi, lúc này đối mặt với sự dụ hoặc của linh dịch, không ngờ bắt đầu tiến thối lưỡng nan, đứng tại chỗ đấu tranh một lúc, vẫn không có động tác đi tới.

- Mau vào đi, mau vào đi, linh dịch đang ở trong sơn động!

Tô Dật trốn ở xa xa không nhịn được, mắt thấy tiểu thú đó đã liếm liếm môi, nhưng bộ dạng vẫn như còn sợ hãi, trong lòng hắn càng thêm ngứa ngáy.

Nhoáng cái, non nửa canh giờ cứ như vậy trôi qua, nhưng tiểu thú vẫn không ngừng quan sát chung quanh, cho dù là di động về phía sơn động cũng chỉ là thỉnh thoảng mới bước ra một bước.

- Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền đó chắc hẳn cũng sắp đuổi tới rồi, không có thời gian đâu, mau vào đi!

Tô Dật miệng lẩm bẩm, lại không dám thực sự nói ra tiếng, chỉ trốn trong góc mà lo lắng suông.

Hắn cũng không muốn để người ngoài nhìn thấy mình thu phục được tiểu thú, điều này tuyệt không có lợi cho mình, cho nên kết quả tốt nhất chính là trước khi Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền tới nơi này bắt được tiểu thú, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Chỉ có điều, nếu không có lựa chọn, Tô Dật cũng chỉ có thể lui mà cầu thứ, chỉ cần có thể thu phục được tiểu thú là tốt rồi!

- Vật nhỏ, mau vào đi thôi!

Tô Dật không ngừng lẩm bẩm trong lòng, đồng thời cũng lui về phía sau không ít lộ trình, đảm bảo vừa nhìn thấy tiểu thú vừa có thể cản hai người Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền ở nửa đường, để tránh bọn họ quấy nhiễu tiểu thú.