← Quay lại trang sách

Chương 1064

Vù vù.

Quả nhiên không lâu sau, Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền đúng giẫm tán cây, chạy đến rất nhanh.

Cảm ứng được động tĩnh của bọn họ, Tô Dật ngay lập tức nhảy lên cành cây, cản hai người lại.

Dưới sự ra hiệu của hắn, Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền đều rất phối hợp, không phát ra bất kỳ động tĩnh gì, mà cùng hắn tiềm hành, đi tới chỗ sơn động.

Khi thấy rõ bộ dạng của khí linh tiểu thú, hai vị cường giả trẻ tuổi của thế lực nhị lưu đều há to miệng, cực kỳ bất khả tư nghị.

Với kiến thức của bọn họ, tất nhiên có thể phân biệt ra, đồ vật mà tiểu thú đó thuộc về tuyệt đối lai lịch bất phàm, rất quý giá.

Cảm nhận được trong không khí tỏa ra một cỗ khí tức khác lạ, ngửi vào khiến người ta thần thanh khí sảng, cả người thư thái, chính là từ trong sơn động đó truyền ra.

Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền cũng không khó đoán ra, đó khẳng định là thủ đoạn dụ dỗ tiểu thú của Tô Dật.

- Đi vào! Đi vào.

Mắt thấy môi Tô Dật lúc mở lúc đóng, không ngừng lẩm bẩm, Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền không ngờ cũng mang theo mấy phần chờ mong, muốn nhìn thấy tiểu thú đó đi vào sơn động.

Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, tiểu thú than thể tứ linh đồng sinh vẫn đang đắn đo trước sơn động, rất muốn đi vào, nhưng bộ dạng lại cực kỳ sợ hãi.

Tô Dật, Thượng Vương Trần, Thủy Nguyệt Thiền ba người rất kiên nhẫn, núp dưới một gốc cây đại thụ nhìn chằm chằm, không nhúc nhích.

Lúc này, trên con đường mà lúc nãy mấy người bọn Tô Dật đi qua, đám người Thiên Cương môn Hồng Kiếm Thu cũng nhanh chóng tiến tới.

- Lại là cỗ khí tức đó, dường như bảo vật đó lại xuất hiện.

Đệ tử Thiên Cương môn đều kinh hỉ, hưng phấn không thôi, khí tức này rất có thể đại biểu cho một loại chí bảo nào đó.

- Thu liễm toàn bộ khí tức, tận lực đừng phát ra bất kỳ động tĩnh gì. Lần này, chúng ta không thể bỏ bỏ lỡ cơ hội nữa!

Hồng Kiếm Thu ánh mắt sáng quắc, thầm thề.

Tốc độ của đoàn người lại đề thăng, lần theo dấu vết của khí tức.

- Ka ka! Nó sắp vào rồi!

Trước sơn động, ba người Tô Dật nhịn rất lâu, khí linh tiểu thú cuối cùng không chịu nổi sự dụ hoặc của linh dịch, bắt đầu chậm rãi tiến về phía cửa động, cẩn thận từng bước đi, rụt rè thận trọng.

Nhìn thấy tất cả những điều này, Tô Dật tập trung tinh thần đến cực điểm, hai người Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền cũng ngừng hô hấp, không ai dám manh động.

Vào loại thời khắc mấu chốt này, cho dù là một chút gió thổi cỏ lay, cũng có thể dọa cho tiểu thú chạy mất.

- Chuẩn bị...

Mắt thấy tiểu thú đã chui vào trong sơn động, thân hình của Tô Dật cũng trở nên căng thẳng, chuẩn bị xuất thủ.

Nhưng khi hắn chuẩn bị nhảy xuống ngọn cây, tiềm hành về phía vị trí sơn động, phía sau truyền đến một tiếng ồ.

Nghe thấy tiếng ồ này, Tô Dật thầm hô không ổn!

Nhưng thế vẫn chưa hết, khi tiếng ồ dừng lại, đồng thời có mấy tiếng kêu to vui mừng của nam tử trẻ tuổi cũng phát ra.

- Mau nhìn kia, đó không phải là tiểu thú mà Cuồng Đao môn và Tuyệt Thiên tông phát hiện sao?

- Đúng là khí linh!

- Mau bắt lấy nó, ngàn vạn lần đừng để nó chạy!

- Mau lên.

Mấy đạo thanh âm này nhanh chóng tiến đến, nhanh như điện chớp, trong nháy mắt đã tiếp cận đại thụ chỗ ba người Tô Dật đang nấp.

Bọn họ không phải ai khác, chính là người của Thiên Cương môn do Hồng Kiếm Thu dẫn dắt.

Đoàn người này đều áp chế khí tức của mình, hơn nữa sự chú ý của Tô Dật hoàn toàn tập trung trên người tiểu thú, cho nên khi bọn họ đi tới gần, Tô Dật cũng không lập tức phát hiện.

Nhưng thấy tám thân ảnh nhảy lên không mà tới, không còn thu liễm, khí cơ cả người tỏa ra, giống như như ong vỡ tổ lướt về phía sơn động, mục tiêu nhắm thẳng vào tiểu thú.

Vào khoảnh khắc này, đám người Hồng Kiếm Thu đều vui sướng vô biên, thì ra người của Cuồng Đao môn và Tuyệt Thiên tông nói thật, đúng là có tiểu thú này, tuyệt đối là đồ vật cường đại mới có thể có khí linh.

Nếu có thể bắt được nó, đối với toàn bộ Thiên Cương môn mà nói, đều có lợi ích vô cùng to lớn.

Đến lúc đó không chỉ là thiếu môn chủ Hồng Kiếm Thu, tất cả đệ tử tham dự hành động lần này, đều sẽ nhận được tưởng thưởng trong môn.

Loại chuyện tốt này, khiến bọn họ hưng phấn đến tột đỉnh!

Nhưng mà hoàn toàn trái ngược với tâm tình kích động của tám người này, Tô Dật lúc này há miệng mắng to:

- Ta đập vỡ trứng của ngươi.

Lửa giận trong lòng hắn bùng nổ, nhưng vẫn cố áp chế, thân hình lao ra, bắn thẳng về phía sơn động.

Có điều lúc này đã chậm rồi, tiểu thú khi nghe thấy mấy người Hồng Kiếm Thu nói chuyện, đã phát giác ra không ổn.

Lần này, nó trực tiếp ôm lấy bình linh dịch đặt trong sơn động, cánh xòe ra, vỗ ra ánh lửa mãnh liệt, nhanh chóng lướt đi, giống như một đạo tia chớp, lại chui vào trong lùm cây.

- Đừng chạy!

Tô Dật vội vàng đuổi theo.

- Mau đuổi theo, ngàn vạn lần đừng để nó chạy mất.

- Nhất định phải bắt được nó, đây là lợi ích ngàn năm một thuở!

- Lần này phát tài rồi!

Mấy người của Thiên Cương môn hoàn toàn không ý thức được mình không thể đuổi kịp tiểu thú, vẫn đang ở trong tình trạng hưng phấn cực độ, ai nấy đều hét to.

Trên khuôn mặt anh khí của Hồng Kiếm Thu, cũng không nén được kích động.

Hắn tất nhiên đã nhìn thấy Tô Dật xuất hiện, đồng thời còn chạy phía trước bọn họ.

Nhưng Hồng Kiếm Thu không để ý, lúc này bảo vật vẫn quan trọng hơn, muốn giết chết Tô Dật, sau này sẽ có cơ hội, trước tiên cứ bắt được khí linh tiểu thú đó rồi tính.

- Thất bại trong gang tấc rồi!

Phía sau, Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền cũng chạy ra, bọn họ nhìn nhau, lắc đầu tiếc nuối.

Rõ ràng thấy tiểu thú đã vào sơn động, chỉ cần cẩn thận lẻn tới, có khả năng rất lớn sẽ bắt được nó.

Hiện tại thì hay rồi, bị đoàn người của Thiên Cương môn trực tiếp quấy phá.

Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền rất lấy làm tiếc, bọn họ cũng muốn xem đồ vật sau tiểu thú đó rốt cuộc là thứ gì.

Cho dù không thể thuộc về mình, nhưng có thể kiến thức một phen cũng tốt.

- Chúng ta đi theo xem thế nào!

Thượng Vương Trần không trì hoãn, cùng Thủy Nguyệt Thiền đuổi theo phương hướng của đám người Tô Dật, Hồng Kiếm Thu.

- Mẹ nó.

Sau khi Tô Dật đuổi theo được một đoạn, đã hoàn toàn mất đi bóng dáng của tiểu thú, không khỏi chửi ầm lên.

Hắn chuẩn bị linh dịch, khổ cực rình rập lâu như vậy, vô cùng kiên nhẫn, mục đích là để bắt giữ tiểu thú.

Hiện tại thì hỏng rồi, tự dưng bị người ta quấy phá.

Cảnh này mới quen thuộc làm sao, giống hệt như tình huống lúc trước Sư Tố Tố đột nhiên xuất hiện.

Đã hao phí hai bình linh dịch, không ngờ vẫn để tiểu thú đào tẩu, mỗi lần đều sắp thành lại bại, điều này khiến cho lửa giận trong lòng Tô Dật không thể kìm nén, đã ở rìa bùng nổ.

- Chạy mất rồi, không thấy đâu cả!

- Tiểu thú đó sao lại chạy nhanh như vậy, thoáng cái đã không thấy bóng!

- Thật đáng tiếc, không ngờ không bắt được nó!

- Là chúng ta quá coi thường nó, sớm biết vậy đã cẩn thận hơn.

- Hay là cứ tiếp tục tìm kiếm đi, rồi sẽ có cơ hội tìm ra.

Mọi người của Thiên Cương môn rất nhanh cũng lướt qua vị trí của Tô Dật, ai nấy trong mắt mang theo thần sắc tiếc nuối.

- Không ngờ lại trốn mất rồi.

Hồng Kiếm Thu ánh mắt lấp lánh, đột nhiên vỗ một chưởng, buồn bã không thôi.

Hắn cũng không nhìn Tô Dật, cũng không suy nghĩ tới vấn đề tốc độ của thiếu niên này vừa rồi còn nhanh hơn bọn họ rất nhiều.

Trước mắt, trong đầu Hồng Kiếm Thu chỉ có khí linh tiểu thú.

Nhưng hiện tại muốn đuổi theo cũng không biết phải đuổi theo hướng nào, chỉ đành tạm thời từ bỏ.

- Thiếu môn chủ...

Đúng lúc này, cuối cùng cũng có một vị đệ tử của Thiên Cương môn tỉnh táo lại trước, đi tới bên cạnh Hồng Kiếm Thu, dùng mắt ra hiệu cho hắn nhìn sang bên cạnh.

Nơi tầm mắt có thể đạt tới, thiếu niên của Bá Vương tông đang đứng trước một thân cây, vẫn nhíu mày, khí cơ trên người lờ mờ dao động, dường như đang tức giận.

- Ha ha.

Hồng Kiếm Thu thấy vậy chỉ cười khẽ một tiếng, xoay người đối mặt với Tô Dật, thản nhiên nói:

- Cá lớn chạy mất, nhưng chỗ này vẫn còn cá nhỏ, thôi cũng được.

Nhưng mà hắn còn chưa nói xong, lý do còn lại đã trực tiếp bị lời nói hậm hực của Tô Dật đẩy về trong bụng:

- Các ngươi có bệnh à? Tự dưng không nói tiếng nào lại nhảy ra.

Cơn tức của Tô Dật lúc này không có chỗ phát tiết, chỉ muốn mắng chửi cho hả giận.

Mình chịu khổ lâu như vậy, giở hết thủ đoạn, lần một bị phá rối, lần hai cũng bị phá rối, hắn thực sự sắp khùng lên rồi.

- Tiểu tử ngươi!

Hồng Kiếm Thu nghẹn lời, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi.

Hắn không ngờ Tô Dật lại dám mắng mình, tiểu tử này là thân phận gì, hắn dám làm như vậy, chẳng lẽ không sợ chết sao?

- Ngươi cái gì mà ngươi! Lão tử là ông nội ngươi!

Tô Dật mắng to một tiếng, vẫn chưa hết giận, hung hăng lườm Hồng Kiếm Thu.

Những lời oán hận của Tô Dật khiến Hồng Kiếm Thu và các đệ tử Thiên Cương môn mặt hết đỏ lại tím, bọn họ vẫn có chút không thể tin nổi, tiểu tử này không ngờ dám nói chuyện với đám người bên mình như vậy.

- Ngươi to gan lắm, Tô Dật!

Sắc mặt Hồng Kiếm Thu trở nên thâm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Dật, nói:

- Ta cũng muốn nhìn xem, đợi lát nữa khi ngươi đối diện với tử vong, liệu có còn to gan như vậy nữa không?

Trong lúc nói, khí tức trên người Hồng Kiếm Thu bắt đầu tăng lên, trường kiếm chậm rãi được rút ra, khí thế tăng vọt, hào quang khuếch tán, hư không run rẩy.

Núi rừng xung quanh, bóng đêm bị chiếu ra một mảng sáng choang.

- Cẩn thận một chút, đừng để tiểu tử này chạy thoát!

Sau khi Hồng Kiếm Thu bắt đầu có động tác, bảy người còn lại của Thiên Cương môn cũng bao vây tới, lấy Tô Dật làm trung tâm, hình thành thế vây bắt.

Trên người mỗi đệ tử Thiên Cương môn đều có sát khí tỏa ra, trong mắt mỗi người đều là nét cười lạnh lẽo.

- Ồ? Thế à?

Đối mặt với tình cảnh này, Tô Dật đột nhiên nhướn mày, cảm thấy rất bất ngờ, nói:

- Các ngươi chẳng lẽ muốn giết ta sao?

Đây là chỗ khiến Tô Dật bất ngờ nhất, không ngờ sau khi chuyện tốt của mình bị đám người Hồng Kiếm Thu phá hỏng, đối phương chẳng những không hề áy náy, ngược lại lúc này còn vừa nói hai ba câu liền muốn giết mình, cái này có chút không hợp với lẽ thường

- Ta đã nói rồi, khí linh chạy thoát kia là cá lớn, nhưng ngươi cũng có thể miễn cưỡng được coi là cá bé. Nếu đã gặp trong Triệu Linh bí cảnh, vậy thì không có lý nào lại để cho ngươi sống sót!

Hồng Kiếm Thu cười lạnh không thôi, vừa nói vừa giơ trường kiếm trong tay lên, nói:

- Tô Dật, ngươi chuẩn bị chịu chết đi!