Chương 1158
Tô Dật cuối cùng cũng thầm thở phào một hơi, chỉ cần Vô Thường tiên tử không giận chó đánh mèo lên người mình, vậy thì tất cả đều dễ nói.
Trải qua ầm ĩ vừa rồi, hắn cũng cảm thấy chuyện có lẽ không xấu như tưởng tượng lúc ban đầu.
Giữa Đại ca Tây Vô Tình và Vô Thường tiên tử này tuyệt đối là có cố sự gì đó.
Nếu là như vậy thì tốt rồi, dẫn tất cả lửa giận lên người đại ca, mình có thể thuận lợi bứt ra.
Tô Dật chỉ cảm thấy một chiêu họa thủy đông dẫn này quả thực là tuyệt không thể tả!
Họa là đại ca dẫn tới, khiến hắn gánh oan, Tô Dật không có chút áp lực tâm lý nào.
Vô Thường tiên tử và Tô Dật hai người một đường mà đi, tốc độ cực nhanh, so với Viêm Dực Ma Hổ Yêu Hư cảnh thì nhanh hơn rất nhiều.
Bọn họ hôm đó dưới sự dẫn đường của Tô Dật, tới vị trí mỏ của Bá Vương tông.
- Đại ca, mau ra đây!
Cách rất xa, Tô Dật bắt đầu há miệng gọi, thanh âm vang vọng cả mỏ.
Vô Thường tiên tử bộ dạng nộ khí đằng đằng, đứng trong hư không, lẳng lặng chờ đợi.
- Tiểu tử ngươi gào thét cái gì thế?
Chỉ chốc lát sau, tiếng đáp lại của Tây Vô Tình truyền đến, tiếp theo liền nhìn thấy thân ảnh của hắn xuất hiện ở trong tầm mắt, trong nháy mắt đã dừng ở cách Tô Dật không xa.
Vào lúc này, cả người Tây Vô Tình giật thót giống như bị điện giật, hai mắt nhìn chằm chằm về phía mỹ phụ nhân bên cạnh Tô Dật.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi...
Tây Vô Tình há miệng muốn nói gì đó, nhưng chỉ nói được mỗi chữ ngươi.
- Lão hỗn đản, ngươi không nhận ra ta à?
Vô Thường tiên tử nhướng mày, sát khí tỏa ra.
- Ngươi... Ngươi là Tiểu Hàn? Ngươi sao lại ở đây!
Tây Vô Tình mở to mắt, bộ dạng không thể tin nổi, bắt đầu cảm thấy kích động.
- May mà lão hỗn đản ngươi còn nhớ ra ta, hai mươi năm trước không từ mà biệt, lão nương tìm ngươi đến khổ! Hôm nay ở đây, lão nương sẽ xé xác ngươi!
Khí tức thô bạo từ trong mắt Vô Thường tiên tử bắn ra, nàng ta bay thẳng về phía Tây Vô Tình, trong tay đánh ra một đạo hàn băng thất luyện.
- Có gì thì từ từ nói, đừng động thủ!
Tây Vô Tình vừa trở nên kích động, đã bị hành vi của Vô Thường tiên tử hắt cho một chậu nước lạnh, không khỏi quát to.
Một cỗ năng lượng thuộc tính hỏa rất nhanh trước người trước người hắn, hóa thành một con hỏa diễm dị thú, giương nanh múa vuốt, va chạm với thất luyện của Vô Thường tiên tử.
- Ầm!
Hai cỗ năng lượng hoàn toàn trái ngược va chạm, lập tức bộc phát ra nổ vang nổ đáng sợ, năng lượng gió lốc thổi quét, hóa ra cơn lốc, tỏa ra trong dãy núi, khiến rất nhiều cây cối đều hóa thành bột mịn.
- Chủ nhân, ta tới hỗ trợ!
Mấy người Thanh Hoàng, Dương Minh, Âm Minh, Phệ Linh Hoàng lúc này cũng từ trong mỏ đi ra, Tô Dật được bọn họ đỡ lấy, cấm chế trên người cũng được giải khai.
Nhìn thấy Tây Vô Tình đánh nhau với người ta, Thanh Hoàng muốn tiến lên hỗ trợ, cùng trấn áp phụ nhân mặc cung trang đó.
-, Không cần việc này cứ để đại ca tự giải quyết, chúng ta xem kịch đi.
Tô Dật cản Thanh Hoàng lại, nói như vậy.
trong long hắn có ủy khuất, chỉ cảm thấy mình đúng là bị tai bay vạ gió, chịu không ít khổ sở trong tay Vô Thường tiên tử.
Món nợ này, xem ra mình tạm thời không có cách nào khác tìm Vô Thường tiên tử để đòi lại, vậy thì ghi lên người đại ca Tây Vô Tình vậy, để hắn nếm chút đau khổ dưới tay Vô Thường tiên tử, như vậy trong lòng Tô Dật mới có thể cân bằng một chút.
Huống chi, đây vốn chính là chuyện của bản thân Tây Vô Tình, còn liên lụy đến mình.
Mấy Thú Hoàng cũng không xuất thủ, bọn họ và Tô Dật đứng chung một chỗ trong không trung, nhìn Vô Thường tiên tử và Tây Vô Tình kịch chiến.
Mấy người đều kinh hãi phát hiện, thực lực của Vô Thường tiên tử vô cùng đáng sợ, tu vi thuần túy không ngờ đã tiến vào Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng, so với Tây Vô Tình thì cao hơn cả hai tầng.
Có điều từ chiến lực mà nói, Tây Vô Tình vẫn mạnh hơn không ít, đây là chỗ biến thái của Ngự Hồn Sư.
- Đây là tình huống gì, Tây Vô Tình đại nhân hình như là nhường nữ nhân đó.
Đám người Thanh Hoàng, Dương Minh cũng rất nhanh phát hiện, Tây Vô Tình không sử ra toàn lực, ngược lại có chút bị phụ nhân đó ép đánh, chỉ phòng ngự, không hoàn thủ, đến về sau nhìn qua thì giống như là đang chạy trối chết.
- Tiểu Hàn, có gì từ từ nói!
Tây Vô Tình kêu to.
- Lão nương không có gì để nói với ngươi cả!
Vô Thường tiên tử đánh ra một kích, không ngừng đánh tới Tây Vô Tình, tư thế liều mạng.
Tô Dật rõ ràng có thể nhìn thấy, phụ nhân đó nghiến răng ken két, oán niệm rất sâu, giống như hận không thể ăn thịt Tây Vô Tình.
- Tiểu Hàn đừng làm loạn nữa, các hậu bối đang nhìn đó.
Tây Vô Tình tức giận, lại nói.
- Đừng có lải nhải với lão nương, chịu chết đi lão hỗn đản!
Hai mắt Vô Thường tiên tử hàn quang dày đặc, căn bản không để ý tới lời nói của Tây Vô Tình.
Tây Vô Tình chỉ cảm thấy vô cùng bất lực, hắn có đầy một bụng muốn nói, nhưng ánh mắt nhìn lượt qua bọn Tô Dật, Thanh Hoàng ở xa xa, lại không tiện lên tiếng.
Nhất là tiểu tử Tô Dật đó, không ngờ còn đang nhịn cười, giống như đang cười trộm? Khiến cho vẻ mặt của Tây Vô Tình trở nên âm trầm.
Hai người kịch chiến một lúc, Tây Vô Tình cắn răng một cái, trực tiếp bay đi xa.
- Lão hỗn đản đứng lại cho ta!
Vô Thường tiên tử truy kích, không hề có ý dừng tay.
Chỉ mấy hơi thở, hai thân ảnh một trước một sau đã bay đi xa, biến mất khỏi tầm mắt, chẳng biết đi đâu.
- Chạy rồi, giờ không có trò hay để xem rồi.
Tô Dật vẻ mặt tiếc nuối, than thở.
- Chủ nhân, phụ nhân đó có lai lịch gì, hình như là rất mạnh! Chúng ta có cần đuổi theo xem thử không, vạn nhất Tây Vô Tình đại nhân cần hỗ trợ thì sao?
Thanh Hoàng nhìn xung quanh, hỏi.
Thực lực của phụ nhân đó rất mạnh, có điều mấy Thú Hoàng bọn họ cũng không sợ.
- Không cần đuổi theo, về trước đi.
Tô Dật cũng không dám đuổi theo, nếu Vô Thường tiên tử đó lát nữa lại đánh mình một trận, vậy thì thực sự khó mà chịu nổi.
Dù sao cũng lừa đại ca một vố rồi, chuyện cứ để hắn tự giải quyết đi.
Tô Dật biết khẳng định sẽ không có chuyện gì, bởi vì thực lực của Tây Vô Tình sờ sờ ra đó, cộng với hai người còn tồn tại quan hệ mập mờ, đến cuối cùng không biết sẽ là tình huống gì.
Hắn không trì hoãn, trực tiếp về tới mỏ.
Vào lúc chạng vạng một ngày này, Viêm Dực Ma Hổ cuối cùng cũng về tới nơi.
Có điều sau khi nó nhìn thấy Tô Dật bình yên vô sự, yên lòng yên lòng.
- Ta đi xem tình huống của Phong Kỳ Nhi thế nào rồi.
Tô Dật phân phó đám người Thanh Hoàng một tiếng, sau đó liền tiến vào không gian thần bí.
Trong nháy mắt hắn tiến vào, một cỗ kịch độc giống như bài sơn đảo hải ùa tới, lập tức hoàn toàn bao phủ thân hình của Tô Dật vào bên trong.
Khi cỗ khí tức này tiếp xúc đến thân thể, Tô Dật chỉ cảm thấy linh hồn của mình giống như bị sét đánh trúng, trong nháy mắt trở nên tê liệt, trong nháy mắt này, cả người đều mất đi năng lực suy nghĩ.
- Độc hồn lợi hại quá!
Tô Dật hít một hơi lạnh, vô cùng kinh hãi.
Cũng may lực lượng linh hồn của lực lượng linh hồn vốn đã cường hãn, mà tu vi hiện giờ của Phong Kỳ Nhi vẫn chưa quá cao, cho nên trong phút chốc đã khu trừ được độc tố trên linh hồn.
Nếu đổi lại là một cường giả Nguyên Hư cảnh bình thường, dưới sự xuất kỳ bất ý, chỉ sợ sẽ bị độc hồn này ảnh hưởng, không khéo trực tiếp sẽ bỏ mạng!
Thân thể mềm mại của Phong Kỳ Nhi chậm rãi bay lên không trung, có khí tức dày dặc đang chấn động!
Khuôn mặt xinh đẹp đó lúc này phối với độc khí vô biên và hào quang màu đen, khiến nàng nhìn qua giống như một yêu ma kịch độc thao túng thế gian, vô cùng tà dị!
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Dật, hắn nhìn thấy từng luồng sương mù màu đen và đại lượng hào quang màu đen bắt đầu hội tụ vào trong thân thể nàng ta, giống như trăm sông đổ về một biển, cuối cùng thì giấu đi.
Quá trình này rất nhanh, chỉ diễn ra trong thời gian một chén trà nhỏ là kết thúc.
Mà khi tất cả xong xuôi, chỗ đỉnh đầu Phong Kỳ Nhi đột nhiên có một hạt châu màu đen từ huyệt Bách Hội của nàng ta từ từ bay lên, tới cách trên đỉnh đầu nàng ta ba thước thì dừng lại, sau đó chậm rãi xoay tròn.
Trên hạt châu màu đen này, có quang mang quỷ dị phát ra, khiến Tô Dật nhìn một cái thôi cũng cảm thấy mắt đau nhíu.
Dưới sự quan sát của Tô Dật, hắn càng hoảng sợ phát hiện, không ngờcó tàn hồn từ ngoài không gian thần bí đang ùa về nơi này.
Những tàn hồn này phát ra tiếng hét thê thảm, liều mạng giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng trên hạt châu màu đen này dường như tồn tại lực hút cực lớn, trực tiếp kéo chúng vào trong hạt châu, sau đó thì tất cả tiếng gào thét đều biến mất.
Sau khi những tàn hồn này biến mất toàn bộ, trên mặt Phong Kỳ Nhi trở nên hồng hào hơn một chút, nàng ta nhẹ nhàng thở hắt ra một ngụm trọc khí.
Lập tức, hạt châu đó từng chút từng chút chui vào trong huyệt Bách Hội của nàng ta, biến mất không thấy đâu.
- Tô Dật!
Phong Kỳ Nhi mở mắt, vui vẻ gọi, nàng ta ngay lập tức nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Dật.
- Ngươi đã đột phá... Nguyên Chân cảnh tam trọng!
Tô Dật kinh dị không thôi, Phong Kỳ Nhi đã là Nguyên Chân cảnh tam trọng, nàng tavừa mới tu luyện không bao lâu mà.
Tốc độ này nếu nói ra, không biết sẽ dọa chết bao nhiêu người.
- Có gì đâu, so với ngươi thì vẫn kém xa mà.
Phong Kỳ Nhi thè lưỡi, nhìn ra được tâm tình của nàng ta rất tốt.
Trong lòng Tô Dật rung động không thôi, chỉ cảm thấy tốc độ tu luyện của nha đầu này cũng quá nhanh rồi.
Có điều hắn hiểu rất rõ một điểm, Phong Kỳ Nhi có kiếp khí hồn trong người, được công pháp trong môn của Tây Vô Tình kích hoạt, khiến nàng ta tu luyện sẽ trở nên làm ít công to.
Ngoài ra, cộng với một viên Thiên Sát Dung Hồn đan lúc trước, lại khiến nàng ta đạt được lợi ích khó có thể tưởng tượng, cho nên lúc này đột phá đến Nguyên Chân cảnh tam trọng, thật sự cũng không phải là chuyện ngoài ý liệu.
- Phong Kỳ Nhi, hạt châu vừa rồi của ngươi là gì? Hình như có thể cắn nuốt tàn hồn?
Tô Dật tò mò, không khỏi hỏi như vậy.
Từ trên hạt châu vừa rồi, Tô Dật nhận thấy được một cỗ khí tức rất quỷ dị, khiến hắn cảm thấy kiêng kị.
- Hạt châu vừa rồi chính là bảo vật có được sau khi luyện hóa Thiên Sát Dung Hồn đan, chủ thể là yêu đan của Thiên Sát Độc Chu, có thể cắn nuốt tàn hồn, cũng có thể chuyển hóa lực lượng tàn hồn trong đó để mình sử dụng.
Phong Kỳ Nhi suy nghĩ một lát, sau đó nói:
- Ta quyết định gọi nó là Dưỡng Hồn châu.