← Quay lại trang sách

Chương 1159

Dưỡng Hồn châu.

Tô Dật trầm tư suy nghĩ, lúc trước đại ca Tây Vô Tình từng nói, nếu vận khí của Phong Kỳ Nhi tốt, khi luyện hóa Thiên Sát Dung Hồn đan, có thể khiến đan dược chuyển hóa ra một kiện bảo vật, lúc này nghĩ đến, đại khái chính là Dưỡng Hồn châu này rồi.

- Ngươi là nói Dưỡng Hồn châu đó có thể cắn nuốt tàn hồn, có phải đang không ngừng ngưng tụ lực lượng tàn hồn ở trong đó, sau này khi chiến đấu sẽ thi triển ra ra để đối địch?

Tô Dật hỏi.

- Chính là như vậy.

Phong Kỳ Nhi cười khẽ, nói:

- Ta có thể không ngừng tiến hành tế luyện Dưỡng Hồn châu, cắn nuốt càng nhiều tàn hồn, liền có thể khiến uy lực của nó càng lớn! Ta cảm thấy, nếu ta tế luyện Dưỡng Hồn châu đến cực hạn mà tu vi hiện tại có thể tế luyện, chắc có thể đánh một trận với cường giả Nguyên Chân cảnh thấy bát trọng!

Tô Dật lại khiếp sợ, Dưỡng Hồn châu này không ngờ khủng bố như vậy, có thể khiến thực lực của Phong Kỳ Nhi tăng mạnh, đây tuyệt đối là một kiện lợi khí đáng sợ.

Chiến vượt bốn năm trọng cảnh giới nhỏ, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được, bình thường mà nói, cũng chỉ có số ít đệ tử kiệt xuất nhất mà thế lực lớn bồi dưỡng ra mới có năng lực như vậy!

Mặt khác, Tô Dật cũng có thể tưởng tượng được, theo tu vi của Phong Kỳ Nhi càng lúc càng tinh thâm, viên Dưỡng Hồn châu đó cũng sẽ được khai phá ra nhiều tiềm lực hơn.

- Vị Ngự Hồn Sư thứ ba của Bá Vương tôngchúng ta!

Sau khi khiếp sợ, Tô Dật liền trở nên vui vẻ, thực lực của Phong Kỳ Nhi đã không tồi rồi, vị Ngự Hồn Sư thứ ba của Bá Vương tông này rất nhanh cũng sẽ trở nên trưởng thành.

Hắn rất chờ mong, sau khi Phong Kỳ Nhi trở thành cường giả chân chính, tất nhiên sẽ thành một trợ lực lớn.

Hơn nữa, Tô Dật biết vị Ngự Hồn Sư Phong Kỳ Nhi này không giống như với Ngự Hồn Sư bình thường.

Loại như hắn và đại ca Tây Vô Tình, bình thường đều không ngừng đề thăng linh hồn lực và nguyên khí của mình, từ đó có thể thêm lực lượng để dẫn động tàn hồn, nhằm chiến đấu với kẻ địch.

Nhưng Phong Kỳ Nhi lại rất đặc thù, nàng ta có thể điều động tàn hồn để chiến, nhưng đồng thời, thủ đoạn mạnh hơn của nàng ta chính là Dưỡng Hồn châu, bảo vật được tế luyện trong thời gian dài, so với tàn hồn lâm thời điều động ra, uy lực sẽ đáng sợ hơn rất nhiều!

Mặt khác, đặc tính của Kiếp Khí Độc Hồn của Phong Kỳ Nhi, định trước là lực lượng linh hồn của nàng ta có thể dùng để phát động công kích khủng bố hơn, khiến linh hồn của kẻ địch khó có thể chống đỡ!

- Đại nhân đi đâu rồi, sao không thấy hắn?

Đột nhiên, Phong Kỳ Nhi nhìn Tô Dật với vẻ nghi hoặc, hỏi.

Tô Dật đương nhiên biết, đại nhân nha đầu này nói tất nhiên chính là đại ca Tây Vô Tình.

- Ha ha...

Tô Dật bật cười, nói:

- Đại ca hắn, hiện tại không biết có phải đang rất sung sướng hay không.

Khóe miệng hắn cong lên, rất muốn giữa biết đại ca Tây Vô Tình và Vô Thường tiên tử hiện giờ đang là tình huống gì.

Hắn tuyệt không lo lắng, chỉ cảm thấy chuyện này sẽ không phát triển theo hướng xấu.

- Đi thôi, chúng ta ra ngoài, chắc không bao lâu nữa đại ca sẽ trở lại thôi.

Tô Dật nói.

Lập tức, hắn dẫn theo Phong Kỳ Nhi cùng nhau rời khỏi không gian thần bí.

Tây Vô Tình nhất thời chưa về được, Tô Dật cũng không có ý định đi tìm, với tu vi của đại ca, ở khu vực phụ cận này không ai có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.

Dưới yêu cầu của Tô Dật, Phong Kỳ Nhi biểu thị một chút năng lực hiện giờ của nàng ta.

Chỉ thấy sau khi một luồng quang mang màu đen từ mi tâm của nàng ta bắn ra, trực tiếp bắn tới một gốc cây mây trong một lùm cây, cây mây này trong nháy mắt trở nên héo rũ, hóa thành bột mịn dưới độc tố.

- Nắm giữ tinh chuẩn như vậy, so với trước kia thì quả thực là biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Tô Dật tán thưởng không thôi, lúc trước khi vừa quen Phong Kỳ Nhi, nha đầu này căn bản không khống chế được Kiếp Khí Độc Hồn, mỗi một lần phát tác, người ngoài đều phải đứng cách xa nàng ta, hoa cỏ cây cối chung quanh cũng sẽ bị vạ lây.

Đồng thời, lúc độc phát, bản thân Phong Kỳ Nhi cũng sẽ ngất đi, hoàn toàn không chống đỡ được lực lượng của độc tố đó.

Có điều hiện tại, nàng ta đã có thể nắm giữ cỗ lực lượng này một cách tinh thuần như vậy, hoàn toàn chính là lột xác.

Tô Dật cao hứng không thôi cho nàng ta, nha đầu đơn thuần thiện lương này cuối cùng cũng không cần phải đa sầu đa cảm như trước kia nữa rồi.

Tô Dật tu luyện ở hậu sơn một lúc, ba công pháp Ngự Thiên quyết, Hỗn Nguyên Chí Tôn công, Thiên Yêu Cổ kinh này hắn trước giờ đều không ngừng tu luyện.

- Hiện giờ thủ đoạn của Ngự Hồn Sư ta nắm giữ vẫn chưa đủ nhiều, có thời gian hay là nên tới Ngự Thiên cung một chuyến, nơi đó sẽ có không ít thứ tốt.

Tô Dật thầm nghĩ trong lòng, chỉ cảm thấy nên giành thời gian để tới tổng bộ của Ngự Thiên cung, lúc trước Cổ Nhạc cung chủ yêu cầu mình đến để kiểm tra triệt để, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.

Đại ca Tây Vô Tình tuy tu vi cường hãn, nhưng hắn dù sao cũng là tán tu, tài nguyên trong tay quá ít, kém xa Ngự Thiên cung.

Tô Dật cảm thấy, lát nữa có thể dẫn Phong Kỳ Nhi đi cùng, xem dưới tình huống nàng ta có Kiếp Khí Độc Hồn, rốt cuộc sẽ có phẩm chất linh hồn như thế nào.

- Không biết bọn gia gia thế nào rồi!

Nghĩ đến Ngự Thiên cung, Tô Dật không khỏi lại nhớ tới người của Tô gia.

Lúc trước trận tử chiến trên Thánh Võ đại hội, đã khiến hắn triệt để xé rách da mặt với Thánh sơn.

Vì để ngừa vạn nhất, Tô Dật nhờ bọn Cổ Nhạc cung chủ xuất thủ, dẫn người của Tô gia đi, để tránh bị Thánh sơn tập sát.

Thời gian dã trôi qua hơn một năm rồi, Tô Dật không có được bất kỳ tin tức gì về Tô gia, cũng không biết những người đó hiện giờ rốt cuộc ra sao.

Khiến hắn nhớ nhất vẫn là gia gia Tô Vân Thiên, cũng may thương thế của lão gia tử đã khỏi hẳn, điểm này cũng không cần lo lắng.

Kể ra, may nhờ có Tô Cuồng Ca Tô trưởng lão, ngoài ra, tình nghĩa của Thần Kiếm môn cũng vô cùng sâu nặng.

Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng Tô Dật cảm thấy tưởng niệm vô biên, bản thân mình một đường đi tới giờ, mỗi một vị cố nhân mà mình gặp đều khiến hắn vô cùng nhớ thương.

- Còn có Uyển nhi và Vương Mập nữa, hy vọng bọn họ không sao!

- Lão Nhị, lão Tam, các ngươi hiện giờ đang ở đâu?

- Còn cả Tô Thiên Tước...

Từng đạo thân ảnh thoáng hiện trong đầu Tô Dật, Tô Thiên Tước, Hư Trần, Viêm Lân, Tô Uyển Nhi, Vương Thượng Vũ, những người này là khiến Tô Dật hiện giờ lo lắng nhất.

Bọn họ cho đến bây giờ vẫn không có chút tin tức nào, ngay cả sống hay chết cũng không rõ, Tô Dật muốn tìm kiếm, nhưng thiên hạ to lớn như vậy, cũng không biết phải tìm từ đâu.

- Lão đại, ngươi làm sao vậy? Có phải đang lo lắng cho bọn lão Nhị và lão Tam không?

Tô Tiểu Soái không biết từ khi nào đã về tới mỏ, hạ xuống đầu vai Tô Dật, lên tiếng hỏi:

- Yên tâm đi, lão Nhị lão Tam cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không sao đâu.

- Hy vọng bọn họ không sao, một ngày nào đó, huynh đệ sẽ nhất định tụ lại, tiếp tục kề vai chiến đấu!

Nghe Tô Tiểu Soái nói, Tô Dật ánh mắt chớp động, quyền đầu nắm chặt lại.

- Nhất định sẽ như vậy! Có huynh đệ chúng ta ở đây, Bá Vương tông thế tất sẽ quật khởi, phàm là người ngăn cản, cho dù là thần ma cũng phải giết hết!

Trong mắt Tô Tiểu Soái ngũ thải quang hoa dập dềnh, uy áp lẫm liệt phóng thích ra, khiến hư không chấn động.

Tô Dật gật đầu, điều hiện tại hắn có thể làm chính là khiến thanh danh của Bá Vương tông càng thêm vang dội, triệt để truyền bá ra ở Lục Địa Tam Châu Nhất Hải, được đám người Hư Trần, Tô Thiên Tước, Tô Uyển Nhi biết tới.

Mà theo manh mối này, những người đó sẽ có cơ hội rất lớn tìm được đến đây.

Đến lúc đó, một đám huynh đệ bọn họ sẽ lại cùng chiến thiên hạ, tung hoành vũ, san bằng tất cả chướng ngại!

- Bốp.

Nói chuyện với Tô Tiểu Soái Tô Dật đang nói chuyện với Tô Tiểu Soái, một thân ảnh già nua đột nhiên từ xa xa bay tới, dừng ở trước mặt bọn họ, chính là Tây Vô Tình.

- Đại ca, ngươi quay lại rồi à!

Tô Dật nhìn đại ca bình yên vô sự trở về, không khỏi cười nói:

- Thế nào, tán gẫu với Vô Thường tiên tử đó có vui không?

Trong lòng hắn vô cùng tò mò, muốn hỏi tới cùng, xem Vô Thường tiên tử đại ca và Vô Thường tiên tử có cố sự gì.

Chỉ có điều Tây Vô Tình lúc này mặt dài như cái bơm, hắn nhìn chằm chằm Tô Dật, không nhúc nhích, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận.

Tô Dật bị loại ánh mắt này nhìn cho sợ hãi, lưng có chút lạnh toát.

- Đại ca, ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì?

Tô Dật không chịu nổi, vội vàng hỏi.

Hắn còn muốn hỏi Vô Thường tiên tử đã đi đâu rồi, sao đại ca lại dùng loại ánh mắt này nhìn mình.

- Tiểu hỗn đản, ta hỏi ngươi, Tiểu Thúy là ai?

Tây Vô Tình mắt trầm như nước, giọng nói lạnh lẽo.

- Ặc.

Tô Dật nghẹn lời, mình sao lại thành tiểu hỗn đản?

Hắn bất đắc dĩ xòe tay, trợn mắt lên nói:

- Ta cũng không biết Tiểu Thúy là ai, ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?

Tô Dật trong lòng rất bình thản, hắn thật sự không biết Tiểu Thúy là ai, bởi vì người này là hắn bịa đặt ra, căn bản chính là tồn tại giả dối hư ảo!

Tây Vô Tình vừa nghe thấy vậy, thiếu chút nữa thì bị tức chết, hắn hung hăng nói với Tô Dật:

- Hảo tiểu tử, ngươi hiện tại bắt đầu biết lừa ta rồi phải không? Ngay cả đại ca ngươi cũng lừa, tiểu tử ngươi có còn chút nhân tính nào không?

Hắn thật sự rất tức giận, nói chuyện cơ hồ là đang rít gào.

Tô Dật bĩu môi, biện giải:

- Đại ca, đây là phiền phức ngươi tạo ra, đã thế còn hại tới ta. Ta mà không bịa ra một Tiểu Thúy, không khéo sẽ thực sự phải chết trong tay tình nhân già của ngươi đó, ngươi cảm thấy ta dưới tình thế cấp bách làn như vậy thì có lỗi gì không?

- Ngươi...

Tây Vô Tình thở phì phì, nhưng lại đành bất lực đối với Tô Dật.

Bà nương đó đích xác rất khó chơi, mà tiểu tử này cũng đủ nhạy bén, cho nên mới nghĩ ra một Tiểu Thúy gì đó để di dời sự chú ý của Vô Thường tiên tử, không muốn chịu khổ trong tay nàng ta.

Xét đến cùng, tội này là của bản thân Tây Vô Tình gây ra, không đến nỗi bắt Tô Dật đi gánh thay.

- Uổng cho ta luôn giúp tiểu tử ngươi, nhưng ngươi không ngờ lại chơi ta như vậy!

Tây Vô Tình cuối cùng vô cùng đau đớn nói, vẻ mặt oán hận, Tô Dật chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn bao giờ.

Hắn lấy ra hồ lô rượu, hung hăng uống một ngụm lớn, cười khổ không thôi.

- Hừ, nếu ngươi không muốn giúp hắn, vậy thì thôi.

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền đến, lập tức liền nhìn thấy một phụ nhân mặc cung trang khoảng bốn mươi tuổi từ trên cao hạ xuống.

Phụ nhân này dung mạo tuyệt mỹ, tỏa ra một cỗ ý nhị thành thục, nhưng trong ánh mắt lại đầy sát khí, chính là Vô Thường tiên tử.

Sau khi nàng ta tới, đầu tiên là lườm Tây Vô Tình một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Dật, nói:

- Tiểu tử, lão hỗn đản này không muốn giúp ngươi thì để hắn đi đi, hắn mà đi, lão nương lập tức sẽ gia nhập Bá Vương tông này của ngươi, chắc là có thể thay thế vị trí của hắn chứ?