← Quay lại trang sách

Chương 1237

Đồng thời với khi cốc chủ Cửu Tinh Cốc nói chuyện, tay phải hắn đặt một quân xuống bàn cờ, tức thì, toàn bộ bàn cờ tuôn hiện tinh huy sáng chói, chiếu rọi khuôn mặt hai người!

Rõ ràng là giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng xung quanh lại lấp lánh tinh quang, lúc sáng lúc tối, vô cùng huyễn lệ!

Lão giả được xưng là Niếp trưởng lão cúi đầu nhìn xuống, sau khi cốc chủ hạ xuống quân cờ kia, tình thế trên toàn bàn cờ bỗng chốc biến chuyển, từ cân bằng vừa nãy trở thành sát cơ tứ khởi!

Hết thảy quân đen đều bị khóa kín, không quân nào có thể trốn thoát vây giết từ quân trắng!

Tới lúc ấy, trong đầu Niếp trưởng lão mới thôi diễn lại, phát hiện ra từ rất sớm cốc chủ đã ấp ủ sát chiêu sau cùng này!

Chỉ là trước đó sát cơ ẩn mà không phát, khiến hắn căn bản không cách nào phát hiện!

- Kỳ nghệ cốc chủ độc bộ thiên hạ, lão phu thua tâm phục khẩu phục!

Niếp trưởng lão quăng đi viên quân đen cầm trong tay, cúi đầu nhận thua.

Cốc chủ Cửu Tinh Cốc khẽ cười, không nói gì thêm, mà đưa mắt nhìn sang bên cạnh.

“Bá một tiếng, một đạo thân ảnh già nua rất nhanh lướt tới, đứng ở bên bàn cờ.

- Gặp qua cốc chủ!

Người tới chính là Đường Vọng Đường trưởng lão, hắn hướng trung niên thi lễ một cái, tiếp đó lại hướng Niếp trưởng lão hơi khẽ gật đầu.

- Đường trưởng lão, ngươi rốt cục đã trở về.

Cốc chủ Cửu Tinh Cốc vốn tên là Thần Diệu, hắn nhìn Đường trưởng lão nhẹ giọng cười nói.

- Cốc chủ, chuyện lần này đều là ta tự ý hành động, mặc ý cốc chủ trách phạt.

Đường Vọng chắp tay, hướng người trung niên nói.

Đương sơ hắn ngăn trở hai người Đào Nguyên Đức, Đổng Trường Khanh cướp đi Tô Dật, đồng thời sau khi sự tình kết thúc vẫn dừng lại trong Bá Vương tông nguyên một tháng, thẳng đến hôm nay mới trở về Cửu Tinh Cốc.

Ở trong lòng Đường Vọng, dù cốc chủ có trách phạt thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

- Ta phái hai người Đào trưởng lão, Đổng trưởng lão mang Tô Dật về, không phải là muốn thực tâm thương hại hắn. Nếu thiếu niên kia nguyện ý, Cửu Tinh Cốc ta không phải không thể giao hảo với hắn, kết xuống một phần thiện duyên.

Thần Diệu nói.

Nhưng đối với lời này, Đường Vọng lại từ chối cho ý kiến, chỉ đáp:

- Tương lai thành tựu của thiếu niên kia tuyệt đối phi phàm, lão phu trợ giúp hắn sẽ không là chuyện xấu. Nhưng nếu cốc chủ bất mãn trong lòng, mọi tội lỗi, ta Đường Vọng một mình gánh chịu là được.

Tại trường lập tức sa vào thing lặng, Thần Diệu không nói lời nào, Niếp trưởng lão cũng ngồi im trên ghế đá không cất tiếng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tựa hồ mắt điếc tai ngơ với chuyện giữa hai người.

Nhưng trong lòng ba người ở đây đều tự có cân nhắc, bất kể là điều chính mình nói, hay điều người khác nói, thật hay giả, tâm lý đều có một cân đòn!

Lát sau, Thần Diệu đột nhiên bật cười:

- Đường trưởng lão quá lo, ngươi là trưởng lão Cửu Tinh Cốc ta, tự nhiên có thể làm chủ một ít chuyện. Ta mặc dù thân là cốc chủ, đương nhiên cũng sẽ nghe ý kiến của ngươi. Chuyện Đường trưởng lão làm bên ngoài chính là đại biểu cho ý của Cửu Tinh Cốc. Thế nên, trách phạt gì gì đó tuyệt không cần nhắc lại! Chỉ có điều, hy vọng ngày sau lúc ở bên ngoài Đường trưởng lão nên cân nhắc tới suy nghĩ của ta một chút, đừng khư khư cố chấp mới được.

Nghe được lời này, Đường Vọng trầm mặc không nói, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Chẳng qua, lông mày hắn nhíu hơi sâu, Thần Diệu thì đang nhìn chằm chằm hắn.

Một lúc lâu sau, Đường Vọng mới tiếp lời:

- Đa tạ cốc chủ không phạt, nhưng mà, lão phu vẫn cảm thấy, Cửu Tinh Cốc không cần hạ thủ với thiếu niên kia, ngược lại chỉ cần giúp hắn, tương lai lợi lớn hơn hại! Chúng ta...

- Đường trưởng lão!

Thanh âm Thần Diệu bất giác lớn chút, trực tiếp ngắt lời Đường Vọng, nói:

- Ý Đường trưởng lão ta đã biết, ý kiến của ngươi ta sẽ cân nhắc. Chỉ là quyết định cuối cùng thế nào, Đường trưởng lão không cần quá mức nhọc lòng. Nội bộ Cửu Tinh Cốc hành sự, tốt nhất vẫn nên thống nhất thì hơn, nếu xuất hiện hành vi bất đồng, chẳng phải thành chuyện cười cho những tông môn khác? Thế nên từ nay về sau, tất cả đều phải hành sự dựa theo mệnh lệnh của ta!

Giọng cốc chủ Cửu Tinh Cốc không lớn, lại rõ ràng lạnh lùng hơn vừa nãy không ít.

Đường Vọng lần nữa không nói, nhưng lông mi vẫn nhíu chặt, hắn hiểu rất rõ phương thức xử sự của cốc chủ, mình có cãi lại cũng không tác dụng gì.

Nhưng trong lòng hắn vẫn dâng lên một luồng hỏa khí, trầm giọng nói:

- Cốc chủ xin yên tâm, sau này dù lão phu có ra tay, cũng tuyệt đối sẽ không lấy danh nghĩa Cửu Tinh Cốc hành sự, chắc chắn sẽ không khiến cốc chủ và người Cửu Tinh Cốc khó xử.

- Đường trưởng lão!

Thần Diệu khẽ quát một tiếng, lần nữa nhắc lại nói:

- Hy vọng ngươi chớ quên thân phận mình, bất kỳ hành vi nào của ngươi đều đại biểu cho Cửu Tinh Cốc, sao lại không liên quan tới bản cốc chủ và những đồng môn khác? Ngày sau hành xử thế nào, mong người ngẫm kỹ hãy làm!

Nói đến đây, Đường Vọng không tiếp tục chủ đề này nữa, mà thay vào đó nói:

- Chuyện lần này, nếu cốc chủ đã không trách phạt, vậy lão phu xin cáo từ trước.

Dứt lời, hắn đã quay người, bước nhanh đi ra, lao thẳng vào trong rừng.

- Cạnh biên Hỗn Loạn vực xuất hiện tung tích bí cảnh, việc này Đường trưởng lão chắc cũng có nghe nói. Cửu Tinh Cốc đã phái rất nhiều người tới đó trước, Đường trưởng lão cũng tranh thủ đi một chuyến.

Thanh âm cốc chủ Cửu Tinh Cốc truyền ra, phiêu hốt bất định, chỉ là thân ảnh già nua kia đã biến mất trong rừng cây xanh ngắt, chẳng biết có nghe được không.

- Cốc chủ, Đường Vọng này vẫn cố chấp trước sau như một a!

Đối diện Thần Diệu, Niếp trưởng lão kia đợi khi Đường Vọng rời đi bèn mở mắt ra, lần nữa nói.

- Đường trưởng lão cái gì cũng tốt, chỉ có tính khí là hơi quật cường. Chẳng qua, Cửu Tinh Cốc hành sự vẫn nên thống nhất thì hơn, nếu không chúng ta làm sao có được chỗ đứng ở Hỗn Loạn vực?

Cốc chủ Cửu Tinh Cốc nói.

Niếp trưởng lão gật đầu không ngừng, bọn họ đều biết Đường Vọng tính cách cường ngạnh, trước đây ở trong cốc cũng từng gây ra không ít mâu thuẫn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những mâu thuẫn kia có lớn có nhỏ, song đều không vượt quá giới tuyến, chỉ có thể tính là mâu thuẫn.

Tựa như lúc này, rõ ràng hai người Đào Nguyên Đức và Đổng Trường Khanh đã bắt được Tô Dật, lại bị Đường Vọng cố ý thả chạy.

Việc này nói lớn không lớn, nhưng xét từ khía cạnh nào đó mà nói thì đã làm tổn hại uy nghiêm cốc chủ Cửu Tinh Cốc.

- Cốc chủ, tên Tô Dật kia bây giờ chắc còn ở trong Bá Vương tông, liệu có cần lão phu đi một chuyến, mang hắn về.

Niếp trưởng lão nói.

Đường trưởng lão trở về Cửu Tinh Cốc, như vậy người Thương Vân điện hẳn cũng đã rời khỏi Bá Vương tông, nếu lúc này xuất thủ, sẽ có hy vọng rất lớn bắt được Tô Dật.

- Ha ha...

Thần Diệu đột nhiên khẽ cười, nói:

- Ngươi quá coi thường thiếu niên kia và người bên cạnh hắn, trước đây Cửu Tinh Cốc ta đã ra tay một lần, lại có Huyết Dương tông nhìn chằm chằm, ngươi cảm thấy Bá Vương tông sẽ không chuẩn bị gì ư?

Niếp trưởng lão trầm ngâm khoảnh khắc, không khỏi gật đầu tán đồng.

- Cốc chủ nói chí phải, là lão phu suy tính không chu đáo!

Tên Tô Dật kia, hết thảy đồn thổi về hắn đều chứng tỏ một điều, thiếu niên này không phải người thường.

Hơn nữa, bên người nó có không ít hạng phi phàm, tỷ như Tây Vô Tình, lại tỷ như mấy vị thú hoàng cường đại!