← Quay lại trang sách

Chương 1238

Trước đây Cửu Tinh Cốc đã ra tay một lần, lại thêm người Huyết Dương tông càng thêm trắng trợn muốn gây khó dễ.

Như vậy, Bá Vương tông nhất định sẽ chuẩn bị ứng đối, Cửu Tinh Cốc còn muốn bắt người, tuyệt đối rất khó.

Một khi làm không tốt, rất có thể sẽ khiến Cửu Tinh Cốc tổn thất trọng đại, phải biết, thế lực nhị lưu Ngọc Đỉnh tông kia cũng bởi vì Bá Vương tông mà bị tiêu diệt!

Cửu Tinh Cốc cường thịnh hơn Ngọc Đỉnh tông rất nhiều lần, nhưng cũng không thể dày vò như vậy được, tổn thất bất kỳ một vị cường giả nào đều là thiệt thòi không nhỏ.

- Cơ hội luôn sẽ có, Tô Dật kia thiên tư ngút trời, thủ đoạn cũng bá đạo tuyệt luân. Chỉ có điều, bằng vào những chuyện ta nghe được, thiếu niên kia tuyệt không phải hạng an phận. Chỉ cần hắn không một đời trốn trong Bá Vương tông, cơ hội cho chúng ta hạ thủ còn nhiều lắm, không vội ở nhất thời!

Cốc chủ Cửu Tinh Cốc Thần Diệu ngồi trên ghế đá, đưa tay nhấc lên từng quân cờ trắng trên bàn, đặt vào trong bát.

Niếp trưởng lão thoáng chút quan sát liền phát hiện, trình tự nhặt cờ của Thần Diệu rất có quy luật, trái ngược hoàn toàn với trình tự hạ cờ của hắn, không có một lần lệch lạc!

Nhìn từng quân trắng bị lấy đi, Niếp trưởng lão nhẹ giọng nói:

- Địa vị Đường Vọng ở Cửu Tinh Cốc rất cao, đám người Đào Nguyên Đức, Đổng Trường Khanh kính sợ hắn cũng là chuyện đương nhiên. Lần sau không bằng để lão phu đích thân ra tay, nhất định sẽ mang Tô Dật kia về trong cốc?

Hiện tại lập tức đi tới Bá Vương tông bắt người là không thể, nhưng nếu Tô Dật xuất hiện ở nơi khác, mất đi Kỳ Môn Huyễn Hồn giới che chở, dù có Tây Vô Tình hay mấy vị thú hoàng cường đại kia bảo vệ, thì cũng không thể chống nổi Cửu Tinh Cốc.

Ngoài ra, Niếp trưởng lão và Đường trưởng lão tu vi tương đương, địa vị xấp xỉ, không cần phải quá nể mặt Đường Vọng.

Đương nhiên, nếu có thể không bắt thiếu niên kia trước mặt Đường Vọng, vậy lại càng tốt.

Niếp trưởng lão dứt lời, cốc chủ Cửu Tinh Cốc lại không đáp.

Sau khi nhặt quân trắng cuối cùng đặt vào trong bát, chỉ thấy hai tay hắn phủ đầu gối, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm bàn cờ, nói:

- Hai vị trưởng lão Đào Nguyên Đức, Đổng Trường Khanh đi trước tra xét bí cảnh, chờ chuyện bên kia xong xuôi, hai người trở về cốc liền phái đi Phong Lôi Cốc thủ quan trăm năm.

Lời này vừa ra, thân hình Niếp trưởng lão đang ngồi bỗng chợt run lên, trên mặt thoáng hiện thần thái kinh hãi.

- Cốc chủ, trừng phạt như vậy không khỏi quá...

Thanh âm hắn đột nhiên nhô cao, lại bị Thần Diệu phất tay ngắt lời.

- Việc này cứ quyết định thế đi, không cần bàn lại.

Cốc chủ Cửu Tinh Cốc nói.

- Cốc...

Niếp trưởng lão còn muốn nói gì đó, ngước mắt nhìn lên đối mặt với hai mắt Thần Diệu.

Chỉ thấy trong đôi mắt người trung niên lóe ra tinh huy sáng chói, như ánh sao nổi bật giữa đêm đen!

Nháy mắt, thân thể Niếp trưởng lão như bị sét đánh, lời muốn nói bất giác nuốt xuống trong bụng.

Trong lòng hắn lại là một mảnh phiên giang đảo hải, cuộn trào sóng cả!

Phong Lôi Cốc là nơi tối trọng yếu của Cửu Tinh Cốc!

Mấy nhân vật cấp lão tổ mạnh nhất trong cốc đều bế quan trong Phong Lôi Cốc, nhiều năm không xuất thế.

Ở Phong Lôi Cốc thường xuyên có cường giả thủ quan, kích phát lực lượng tinh thần trong cơ thể, dùng để tương trợ lão tổ tu luyện.

Quá trình này không chỉ đơn thuần là tiêu hao nguyên khí, Nguyên Tông cảnh bình thường thủ quan mười năm, tu vi khó mà được tiến thêm!

Thủ quan hai mươi năm, bản mệnh tinh khí bắt đầu trôi mất, tu vi ngày càng hạ xuống!

Dưới tình huống bình thường, phàm là cao tầng hoặc đệ tử Cửu Tinh Cốc phạm tội nghiệt trọng đại mới sẽ bị phái đi Phong Lôi Cốc thủ quan.

Mà bình thường tối đa cũng chỉ thủ mười mấy hai mươi năm liền sẽ được phóng ra, trong khoảng thời gian này tu vi tuy không được tiến bộ, nhưng ảnh hưởng đối với căn cơ cũng không quá lớn, vẫn có thể tiếp tục tu luyện đề thăng.

Đặc biệt hơn, có người thủ quan vài chục năm, thời thời khắc khắc căng cứng thần kinh, tiêu hao đại lượng nguyên khí, sau khi đi ra, thực lực đột nhiên bạo tăng.

Bởi thế, nếu cường giả trong cốc nếu muốn bế quan, thường thường đều sẽ chọn tiến vào Phong Lôi Cốc, nhưng sẽ không ngây ngốc ở nơi ấy quá lâu, như vậy mới có thể chân chính phát huy tác dụng bế quan.

- Niếp trưởng lão, ngươi đi làm chuyện của mình, hay là vẫn cùng ta hạ cờ?

Lát sau, Thần Diệu thần sắc thản nhiên, mặt mang ý cười, nhìn Niếp trưởng lão hỏi.

- Lão phu còn có một số việc vặt phải làm, lần sau lại bồi cốc chủ chơi cờ!

Niếp trưởng lão thoáng chỉnh lý lại tình tự, đứng dậy khỏi ghế đá, hướng Thần Diệu ôm quyền nói.

- Cũng tốt!

Thần Diệu gật đầu.

- Lão phu xin cáo lui!

Niếp trưởng lão chắp tay, lập tức quay người rời đi.

Thẳng đến khi tiến vào trong rừng rậm, nội tâm Niếp trưởng lão vẫn khó mà bình tĩnh lại được.

Địa vị hai vị trưởng lão Đào Nguyên Đức, Đổng Trường Khanh ở Cửu Tinh Cốc không hề thấp, song lần ra tay này lại bị Đường Vọng ngăn trở, đại khái là phạm vào húy kị của cốc chủ.

Nhưng thủ quan trăm năm, trừng phạt như thế thật sự là... quá nặng!

- Ai...

Niếp trưởng lão than nhẹ một tiếng, thoáng chốc liền tan biến trong rừng cây.

Trên gò đất cao, cốc chủ Cửu Tinh Cốc Thần Diệu cầm lên một quân đen trên bàn cờ.

Hai ngón tay nhẹ nhàng ma sát, quân đen trong tay hóa thành một luồng khói nhẹ, từ từ tiêu tán.

⚝ ✽ ⚝

Bá Vương tông.

Một khối cự thạch to lớn cao mười trượng đứng sừng sững, trên đó viết ba chữ “Bá Vương tông, nét chữ có lực, lộ ra khí thế bá đạo.

Bên cạnh cự thạch, một thân ảnh lặng lẽ đứng đó.

- Tiểu tử, lần này đi nhất định phải cẩn thận, nếu bại lộ hành tích, tốt nhất là tạm lánh, hoặc trước truyền tin về tông môn.

Tây Vô Tình đứng đối mặt với Tô Dật, miệng nói.

- Yên tâm đi đại ca, ta tâm lý nắm chắc!

Bên người Tô Dật còn có Quý Hàm Nặc, Phong Kỳ Nhi, trên đầu vai đứng thẳng một chú chim nhỏ.

Sau lưng là ba người Thanh Hoàng, Dương Minh, Âm Minh.

Phía đối diện, sau lưng Tây Vô Tình, đám người Phệ Linh Hoàng, Tử Tượng Hoàng, Hoàng Kiện, Ông Chính Quyền cũng đang nhìn hắn, Vô Thường tiên tử Ngu Thu Hàn cũng có mặt.

- Cả ba người các ngươi nữa, cũng phải cẩn thận. Nếu có khốn khó, cứ truyền tin về là được, Bá Vương tông tùy thời chi viện.

Tây Vô Tình quay sang nhìn ba người Thanh Hoàng ba người, căn dặn nói.

- Minh bạch!

Ba vị thú hoàng gật đầu, thần sắc chăm chú.

Chẳng qua trong bất giác, trên thân ba người Thanh Hoàng, Dương Minh đều mang theo một cỗ ý chí phấn chấn khó mà ma diệt.

- Xem ra đối với chuyến này các ngươi đều rất có lòng tin!

Tô Dật nhìn thấu tâm tư bọn họ, không khỏi cười nói.

- Chủ nhân đừng đùa chúng ta! Ba người chúng ta không dám hứa chắc xông ra được danh tiếng gì bên ngoài, nhưng tuyệt đối sẽ nỗ lực, giành lấy vinh quang cho Bá Vương tông!

Sắc mặt Âm Minh thoáng đỏ lên. Môi nhẹ mở nói.

- Được rồi, thời gian cũng không sớm, chúng ta lên đường đi!

Tô Dật không nhiều lời nữa, nhè nhẹ vung tay lên, mang theo ba người Quý Hàm Nặc, Phong Kỳ Nhi cùng Tô Tiểu Soái lướt về phương xa.

- Đại nhân tái kiến!

Phong Kỳ Nhi quay đầu, hướng Tây Vô Tình vung tay cáo biệt. Quý Hàm Nặc cũng hướng mọi người phất tay.

- Tiểu tử nhất định phải cẩn thận a!

- Tông chủ sớm ngày trở về!

Phía sau rất nhiều người đều lên tiếng, phất tay nhìn theo thiếu niên rời đi.