Chương 1239
Chúng ta cũng đi thôi!
Ba người Thanh Hoàng cũng không dây dưa, thân hình bay vút lên.
- Chú ý an toàn, đi sớm về sớm!
Chúng nhân vung tay cáo biệt, nhìn theo sáu đạo thân ảnh dần dần tan biến khỏi tầm mắt.
Tô Dật, Tô Tiểu Soái, Quý Hàm Nặc, Phong Kỳ Nhi bốn người một đội, cùng ba người Thanh Hoàng, Dương Minh, Âm Minh phân thành hai phương hướng bất đồng đi tới nơi xuất hiện tung tích bí cảnh.
- Tiểu Soái, Yêu tộc bình thường cần đạt tới Yêu Hoàng cảnh mới hóa thành hình người, ngươi chừng nào thì có thể làm được? Như hiện giờ vẫn có chút chói mắt, không quá phương tiện!
Tô Dật mở miệng hỏi, bốn người đi xuyên giữa núi rừng, không phi hành trên trời cao.
- Lão đại, ta không phải Yêu tộc bình thường!
Tô Tiểu Soái đứng trên vai Tô Dật, khoái tốc lướt đi, thân thể lại vẫn bất động, vững như bàn thạch!
- Ta biết ngươi không bình thường, nhất định là có thể hóa thành hình người! Rốt cục lúc nào mới làm được, trong lòng ngươi không biết à?
Tô Dật lườm nó một cái, nói.
- Cái này...
Tô Tiểu Soái lập tức ngơ ngác, đáp:
- Cái này ta cũng không nói trước được, hiện tại tin tức ta giác tỉnh còn không nhiều. Chẳng qua ta suy đoán, ở Yêu Tông cảnh phỏng chừng sẽ có hy vọng làm được!
Hắn nói không quá xác định, nghe vào tai Tô Dật cũng là nghi hoặc trùng trùng.
Yêu Hoàng cảnh hóa thành hình người, đây là thiết luật, hết thảy yêu thú cấp Hoàng trên đời đều có thể làm được.
Nhưng Tô Tiểu Soái không giống bình thường, bởi vì nó là thân Phượng Hoàng.
Xem ra Yêu tộc huyết mạch cường đại không chỉ phương diện Thiên Kiếp có bất đồng, mà hóa ra thân người cũng phải chịu hạn chế rất lớn.
- Vậy à?
Tô Dật chậc lưỡi, tiếp đó lại nói:
- Thế nên Tiểu Soái ngươi cũng đừng trách ta, chờ đến chỗ nhiều người, ngươi không thể lộ diện. Bây giờ ngươi quá nổi danh, rất dễ bị người nhận ra.
Nghe được lời ấy, Tô Tiểu Soái lập tức liền ý thức được điều gì.
Ở chỗ nhiều người, đại khái nó sẽ bị lão đại cường hành nhét vào trong ngực, không thể ra ngoài.
Trên thực tế, nội tâm Tô Tiểu Soái cũng rất tuyệt vọng, hắn cũng muốn hóa thành hình người a.
Chỉ là trong trận chiến quáng sơn lúc trước, một kích sau cùng cường hành đánh rơi cường giả Nguyên Tông cảnh, những người vây xem kia khẳng định sẽ lan truyền trường cảnh khi đó ra ngoài.
Thế là, một khi hắn lộ mặt bên ngoài, dù cho Tô Dật có dịch dung thuật cũng nhất định sẽ bị người phát giác.
Nghĩ đến đây, Tô Tiểu Soái bất giác nhăn mặt.
Bên cạnh, Quý Hàm Nặc và Phong Kỳ Nhi thấy vậy không khỏi che miệng cười trộm.
- Quay đầu để ta nghĩ cách xem sao, có lẽ không thể thay đổi tướng mạo Tiểu Soái, nhưng có khả năng cải biến khí chất đặc thù, như vậy không sợ bị người nhận ra.
Phong Kỳ Nhi nói.
- Thật ư?
Hai mắt Tô Tiểu Soái sáng rực lên.
Tô Dật cũng nhìn sang thiếu nữ bên người, cảm thấy kinh dị, hắn còn không biết Phong Kỳ Nhi có loại năng lực này.
- Ta cũng không biết cách này được hay không, chỉ là có một ý tưởng, cụ thể còn phải xem tình hình. Nhưng phương pháp này chỉ có thể giấu diếm được người bình thường, một khi gặp phải cường giả chân chính thì vẫn không giấu được.
Phong Kỳ Nhi khẽ cười một tiếng, nói.
- Được được được! Chỉ cần không phải một mực trốn tránh là được!
Tô Tiểu Soái vui vẻ, trực tiếp hạ xuống trên vai Phong Kỳ Nhi, đầu nhỏ điểm điểm không ngừng.
- Ta sẽ nỗ lực xem sao!
Phong Kỳ Nhi nói.
Nghe nàng nói vậy, Tô Dật cũng không giấu được hiếu kỳ.
Phong Kỳ Nhi sở hữu Kiếp Khí Độc Hồn, loại thiên phú này cực kỳ khó gặp, không chừng thật có thủ đoạn đặc biệt nào đó cũng không chừng.
- Quay đầu chúng ta tìm một chỗ thử xem.
Tô Dật nói, nếu có thể cải biến khí chất Tô Tiểu Soái thành trái ngược hoàn toàn với lời đồn thổi, hắn tất nhiên là cam tâm tình nguyện.
Bốn người tiếp tục xuyên thoa giữa núi rừng, thỉnh thoảng lại trò chuyện mấy câu.
Phương hướng bọn họ đi chính là cực tây bắc Hỗn Loạn vực.
Nơi ấy cách Bá Vương tông cực kỳ xa, toàn lực mà đi cũng cần thời gian tương đối lâu.
Chẳng qua Tô Dật không sốt ruột, một bí cảnh muốn chân chính khai mở hẳn là không dễ dàng, bằng không lấy thủ đoạn của ba đại thế lực nhất lưu làm sao đến lúc này vẫn chưa thể khóa định quỹ tích bí cảnh.
Ngoài ra, Tô Dật còn phải đưa Quý Hàm Nặc về Huyền Kiếm môn, sau khi rời Huyền Kiếm môn mới tính là thực sự lên đường.
- Tô Dật, ta muốn đi cùng các ngươi.
Quý Hàm Nặc nhìn Tô Dật, ôn nhu nói.
- Ngươi cũng muốn đi?
Tô Dật thoáng sững sờ, nhưng cũng không vội đáp ứng hay cự tuyệt, mà chỉ nói:
- Chờ nhìn thấy Quý chưởng môn, xem xem hắn nói thế nào. Nếu hắn cũng đáp ứng, ngươi lại thật tâm muốn đi, ta liền mang ngươi theo!
- Ừ!
Quý Hàm Nặc dùng sức gật đầu, rất mãn ý với câu trả lời của Tô Dật, tâm tình không khỏi tốt hơn vài phần.
Ngay khi mấy người bọn họ toàn lực người đi đường, ở Man Yêu sâm lâm, một đạo thân ảnh thiếu niên cũng xuyên thoa trong đó, tốc độ cực nhanh.
- Gào gừ...
Tiếng thú gầm lên xuống phập phồng, từng luồng tinh phong tràn ngập giữa khu rừng.
- Hả?
Thiếu niên đi về phía trước, đột nhiên thân hình dừng lại, đứng nguyên tại chỗ.
Đôi tròng mắt giống như hùng ưng, phát ra quang mang cực kỳ sắc bén.
Trong dư quang, hắn thấy được một mảnh thân ảnh trắng như tuyết từ vòm trời đằng xa bay nhanh mà đến, những thân ảnh này hóa ra là từng con Man Yêu thú cường đại.
- Hàn Băng Thiên Dực Lang, Man Yêu thú phi hành, không ngờ lại nhiều như vậy!
Thiếu niên một thân áo đen, thân mình dựng thẳng tắp, ánh mắt như điện.
Chỉ là lúc này bên ngoài áo đen lúc này lại loang lổ từng khối giống như vết máu khô, quần áo lại không thấy bao nhiêu vết rách, chỉ có sau lưng bị xé ra một đạo lỗ hổng nhỏ mịn.
Nhìn mảnh lớn Man Yêu thú bay vụt đến, thiếu niên hoàn toàn không có ý né tránh.
- Gào gừ...
Trên trời cao, những Man Yêu thú kia cũng thấy được thiếu niên áo đen phía dưới, không khỏi đồng thời rít gào, bổ nhào lao xuống.
Đám Man Yêu thú này toàn thân tuyết trắng, hình dạng như sói, trên lưng lại mọc hai cánh, có thể giương cánh bay ngang, tốc độ cực nhanh, dù không so được với những Man Yêu thú phi cầm, song cũng không thể khinh thường!
- Không hổ là Man Yêu sâm lâm, đoạn đường này đã gặp mấy chục con. Tiểu sư thúc công trước đây tựa hồ từng qua đây vài chuyến, bằng vào thực lực ta hiện nay, xuyên qua nơi đây đi đến Hỗn Loạn vực hẳn là càng thêm dễ dàng mới đúng!
Mắt nhìn mảnh nhỏ Hàn Băng Thiên Dực Lang tuyết trắng kia, số lượng chừng khoảng mười bảy mười tám con, tùy theo khoảng cách kéo gần, một luồng khí tức hàn băng đập mặt mà tới.
- Lang Vương cầm đầu kia chắc đã tới Yêu Chân cảnh! Các ngươi nếu đã tìm chết, ta đây sẽ không khách khí!
Con ngươi thiếu niên trực tiếp ngưng lại, khí tức toàn thân nội liễm, lẳng lặng chờ đợi mười mấy con Hàn Băng Thiên Dực Lang giết tới!
Chờ khi bị đám Man Yêu thú vây quanh, thiếu niên bỗng nhiên giẫm mạnh cước xuống đất!
“Ầm ầm một tiếng, sơn lâm quanh mình chấn động, cây cối run rẩy không ngừng!
Đồng thời với đó, một mảnh quang mang màu đen vọt thăng từ mặt đất, hóa thành vòng sáng cực lớn, bao trùm hết thảy Hàn Băng Thiên Dực Lang!