Chương 1240
Gào gừ...
Tùy theo năng lượng màu đen tuôn ra, mười mấy con Hàn Băng Thiên Dực Lang lập tức gào thét không ngừng, chúng nó đều cảm nhận được khí tức hủy diệt!
Thiếu niên này không ngờ lại cường đại đến vậy, đây là điều đám Man Yêu thú hoàn toàn không nghĩ tới.
- Giết!
Đồng thời với đó, thiếu niên trầm quát một tiếng, ánh mắt ngưng trọng, sát khí tràn khắp!
Chỉ thấy hai chân hắn đạp xuống đất một cái, thân hình chớp nhanh mà ra, ngón tay điểm xuống, đánh ra một đạo phong mang màu đen, nháy mắt liền đánh trúng đầu lâu con Hàn Băng Thiên Dực Lang đi đầu!
- Rầm!
Ầm vang nổ tung, con Hàn Băng Thiên Dực Lang Yêu Linh cảnh kia không kịp có phản ứng nào đã bị một chỉ kia chém bể đầu lâu, tiên huyết văng khắp nơi!
Cảnh này lập tức kích lên huyết tính của toàn bộ Man Yêu thú chung quanh, hai mắt đám Hàn Băng Thiên Dực Lang đều đỏ ngầu.
- Gào...
Tùy theo con bạch lang (sói trắng) chiều cao hơn một trượng phía sau bầy sói rít lên một tiếng, mười mấy con Hàn Băng Thiên Dực Lang toàn lực vút tới!
- Xoẹt...
Trên thân mỗi con Hàn Băng Thiên Dực Lang đều tràn ra hàn băng chi khí cuồn cuộn, không gian xung quanh xuất hiện hoa tuyết bay lượn, sương mù trắng mờ tràn ngập khắp nơi, nhanh chóng trải ra, bao vây thiếu niên lại!
- Muốn chết!
Thiếu niên ánh mắt lạnh lùng, thân hình giống như quỷ mị, hóa thành một mảnh huyễn ảnh xuyên thoa giữa bầy sói!
- Xoẹt...
Thiếu niên hai tay vạch động, tránh thoát mấy con Hàn Băng Thiên Dực Lang đồng thời vồ tới, sau đó lần nữa điểm chỉ xuống!
- Phốc...
Lại một con Hàn Băng Thiên Dực Lang mất mạng ngã xuống đất, máu tuôn xối xả!
Nhưng rất nhanh, huyết dịch trên đất liền bị vô tận hàn khí đông lại.
Dưới tập kích của hàn băng chi khí đáng sợ, trên thân thiếu niên kết ra một tầng sương trắng, nhưng hết thảy điều đó vẫn không trở ngại tốc độ hắn chút nào!
Thân mình không ngừng du tẩu, lại điểm ra mấy chỉ, quang mang bạo lướt, lần lượt xuyên thủng thân thể đám Hàn Băng Thiên Dực Lang, mỗi một lần đều là một kích chí mạng!
Chỉ sau mấy nhịp thở, đã có năm sáu con Hàn Băng Thiên Dực Lang chết bỏ mạng!
Ngoại vi bầy sói, con bạch lang cao lớn ánh mắt âm trầm, chứng kiến cảnh máu tanh diễn ra tại trường, nó muốn vồ tới, triệt để đánh gục thiếu niên nhân loại kia.
Một đạo quang trụ hàn băng phụt ra từ miệng nó, mang theo uy thế khai sơn phá thạch, vạch phá không gian cách trở, thoáng chốc đâm tới trước người thiếu niên!
Nhưng mà, chỉ thấy thiếu niên nhân loại kia không tránh không né, một chưởng tung ra, hung hăng đụng vào quang trụ hàn băng!
- Oanh...
Quang trụ trực tiếp nổ tung, băng tinh lớn bằng nắm tay vung ra tứ tán, giống như một đoàn loạn thạch xuyên không mà qua.
Mấy con Hàn Băng Thiên Dực Lang xung quanh không tránh kịp, bị băng tinh quệt trúng, thụ thương không nhẹ.
Thế mà trên nắm tay thiếu niên lại không tràn ra nửa tia tiên huyết nào.
Trường cảnh đó chọc cho chúng lang liên tục rít gào, song lại không dám kề cận thiếu niên nhân loại.
Trong mắt bạch lang cầm đầu chớp hiện vẻ kinh dị, biết lần này chọc phải một đối thủ hết sức cường đại.
- Ngao ô...
Lại một tiếng sói tru, bạch lang cầm đầu lập tức giật lui, trốn về phương xa.
Bầy sói còn lại cũng không dám ở lâu, từng con từng con xoay người, bỏ chạy theo thủ lĩnh!
- Phốc phốc phốc...
Trong thời gian ngắn ngủi đó, lại có ba con Hàn Băng Thiên Dực Lang bị đánh chết rớt xuống đất.
Thiếu niên dừng lại, nhìn đàn sói chỉ còn lại tầm mười con cuống cuồng tháo chạy, ánh mắt trong vắt.
Tiên huyết đỏ tươi dính trên áo bào đã đông lại.
- Giờ mới nhớ tới chạy trốn? Đã muộn! Trêu chọc Tư Đồ Mục Dương ta, chỉ trách các ngươi xui xẻo!
Thiếu niên áo đen đạp cước rạn cả mặt đất, thân hình vút không mà lên, đuổi theo bầy sói.
Hắn đang phi hành, đây là năng lực phải tối thiểu là cường giả Nguyên Hư cảnh mới có, quan trọng nhất là, tốc độ thiếu niên còn nhanh hơn cả Hàn Băng Thiên Dực Lang trời sinh hai cánh!
Đám man lang cảm giác được hết thảy, không khỏi kinh hoàng gào thét, hoảng hốt thúc giục tốc độ đến cực hạn, hai cánh nhanh bị vỗ đứt!
Nhưng hết thảy đều phí công, thiếu niên rất nhanh liền tiếp cận, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp con Hàn Băng Thiên Dực Lang bay sau cùng!
Chỉ thấy một mảnh quang mang màu đen thuộc tính thổ được hắn đánh ra, hóa thành trường mâu sắc bén, xuyên thủng Hàn Băng Thiên Dực Lang ngay giữa không trung, máu tươi vẫy xuống, thây sói rơi rớt, đập gãy một mảnh cành cây!
- Ngao ngao gào...
Chư lang kinh hãi, nhưng không thể làm gì, chỉ lo cắm đầu chạy mất dạng.
Nhất thời, trên bầu trời xuất hiện cảnh tượng hung tàn, một thiếu niên nhân loại thần tốc lướt động giữa trời cao!
Phía trước, gần mười con Man Yêu thú liều mạng bỏ chạy, nhưng không cách nào giãy thoát khỏi thiếu niên, tùy theo thiếu niên càng đuổi càng gần, từng con Hàn Băng Thiên Dực Lang lần lượt bị đánh chết!
Tràng cảnh này diễn ra dưới sự chứng kiến của rất nhiều Man Yêu thú trong sâm lâm, chúng đều không khỏi run bẩy, cuống cuồng tránh né.
Nguyên Hư cảnh, mặc dù không dám nói tung hoành Man Yêu sâm lâm, nhưng so với đại đa số Man Yêu thú mà nói thì đã là tồn tại không cách nào trêu chọc!
Tỷ như thiếu niên này, ai có thể tưởng tượng ra được, hắn bộ dạng còn chưa đến mười bảy tuổi, thực lực lại kinh dị đến như thế!
Nếu Tô Dật cũng đứng ở chỗ này, nhất định cũng bị kinh ngạc há hốc mồm.
Đơn giản là bởi thiếu niên kia hắn hết sức quen thuộc, chính là người quen cũ, con trai chưởng môn Thần Kiếm Môn—— Tư Đồ Mục Dương!
Sau khi được Tư Đồ Lưu Vân cho phép, Tư Đồ Mục Dương rốt cục bước lên con đường riêng của mình, rời khỏi Thần Kiếm Môn, tiến nhập Man Yêu sâm lâm, hắn muốn tới Hỗn Loạn vực tìm kiếm Tô Dật!
Mới đầu Thần Kiếm Môn dự định phái ra cường giả đồng hành, nhưng bị Tư Đồ Mục Dương cự tuyệt.
Ngoài ra, đám người Kiếm Vô Khuyết, Lưu Vân Xuyên, Trương Khánh sau khi biết tin cũng muốn đồng hành cùng hắn, nhưng tất cả đều bị trưởng bối trong Thần Kiếm Môn dùng ánh mắt trừng lui.
Lý do các trưởng bối đưa ra cũng rất đơn giản:
- Tư Đồ Mục Dương đã đạt đến Nguyên Hư cảnh, thiên phú như vậy, ngay cả Thánh Sơn Nạp Lan Như Ngọc đều xa xa không bằng. Các ngươi muốn đi Hỗn Loạn vực, được thôi, đột phá đến Nguyên Hư cảnh ngay bây giờ, chúng ta lập tức thả các ngươi đi.
Lời đó khiến hết thảy đám đệ tử la hét muốn cùng đi Hỗn Loạn vực rụt cổ lại.
Đùa chắc, thiên phú bọn họ đúng là đều rất không sai, Nguyên Hư kỳ cũng sắp tới, nhưng không cách nào lập tức đột phá được.
Kiếm Vô Khuyết đỡ nhất, nhưng vẫn còn kém một tia.
Tư Đồ Mục Dương chính là biến thái, giống như Tô Dật, chỉ mang tới cho mọi người đả kích!
Chẳng qua đồng thời với đả kích, đám đệ tử Thần Kiếm Môn cũng âm thầm quyết tâm, nhất định phải chăm chỉ tu luyện, không thể bị hai tên biến thái này quăng quá xa.
- Gia hỏa Tư Đồ Mục Dương này, đến cả Nạp Lan Như Ngọc cũng không sánh bằng, thật không biết rốt cuộc hắn tu luyện như thế nào. Chưởng môn tuy cường hãn, nhưng lúc còn trẻ, thiên phú cũng không biến thái đến vậy a?
Nghi vấn đó tràn ngập trong lòng chúng nhân Thần Kiếm Môn, lại không ai biết được đáp án.
Chỉ là một ít cường giả tư lịch rất già, biết được chút bí sự trong môn mới ẩn ước rõ ràng, thiên phú Tư Đồ Mục Dương hình như không phải di truyền từ cha hắn.