← Quay lại trang sách

Chương 1373

Tô Dật thở hồng hộc, nghỉ ngơi tại chỗ, đốm sáng xa xa như có linh tính, nó đảo vòng quanh người Tô Dật.

Ánh sáng khởi động, nhấp nháy nhìn Tô Dật, nháy mắt như linh vật.

Không giống với linh khí, đốm sáng giống như một đứa bé có thần thức, muốn chơi đùa với Tô Dật.

Tô Dật đuổi càng nhanh, nó càng vui vẻ chạy nhanh hơn.

Nếu Tô Dật dừng lại, nó sẽ có cảm giác buồn chán, sau đó đứng yên đợi Tô Dật đuổi theo tiếp.

- Đến đây! Mau đến đây!

Lại là giọng nói cổ xưa kia, vang lên từ trong đốm sáng, hấp dẫn tầm mắt Tô Dật, làm cho thần kinh hắn tập trung mục tiêu lên trên đốm sáng.

Tô Dật vẫn ngồi yên lạnh lùng nhìn đốm sáng kia, ý chí chiến đấu trong người hắn bay lên, tức giận nói

- Hôm nay ta muốn xem ngươi là thứ đồ chơi gì, đi theo ta từ Trái Đất đến Thiên Man đại lục, luôn đi theo trong người ta! Bắt ngươi lại xem ngươi có phải thầm mến ta không, sao cứ luôn ở trong đầu ta không chịu đi!

- Ầm!

Vừa dứt lời, nguyên khí dưới chân Tô Dật tăng vọt, toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công.

Bốn thuộc tính nguyên khí Thổ, Thủy, Phong, Hỏa tranh nhau bay ra, vòng quanh người Tô Dật, như muốn gia tăng sức mạnh cho hắn.

Tô Dật bé nhỏ trong đêm đen, nhưng thiếu niên này lại uy phong lẫm liệt, như một chiến sĩ đến từ Thái Cổ, lạnh lùng nhìn đốm sáng.

- Gào gừ!

Tiếng rồng ngâm vang vọng, hai tay hai chân Tô Dật mơ hồ có long văn rậm rạp hiện lên, giống như long trảo, uy áp hiển hách, như Thái Cổ Kim Long hàng lâm.

Cả người hắn thay đổi thành màu xích kim, thần huy lấp lánh, làm cho Tô Dật trở nên thật thánh khiết, uy vũ.

Tròng mắt đen nhánh cũng chuyển sang màu xích kim, mang theo khí thế uy phong không gì sánh được.

Nếu nhìn vào bên trong có thể thấy được, nguyên khí Thái Hư Thần Hải trong cơ thể điên cuồng khởi động, lực lượng cả người như muốn nổ tung.

Tô Dật đạp chân ra sau, bóng người lướt trên không trung, cả người như một con kim long mạnh mẽ, phi nhanh về phía đốm sáng.

- Sưu!

Bóng người Tô Dật vẽ ra tàn ảnh màu lửa đỏ trong không gian, nhanh chóng bay về phía đốm sáng.

Đốm sáng thần bí bị tập kích bất ngờ, giống như bị hù dọa, chạy nhanh về phía trước.

- Ta xem ngươi chạy được nơi nào!

Tô Dật lạnh giọng nói.

Tô Dật âm thầm điều động đấu khí, lại nghĩ đến Yêu Thần Chiến Khải vẫn bị hắn bắt được, một chùm sáng nhỏ thể này, sao hắn không thể bắt được chứ?

- Đừng chạy, quay lại cho ta!

Vừa dứt lời, Tô Dật tăng thêm tốc độ, cả người phi nhanh như nhện phóng tơ, đốt cháy cả không gian đen kịt.

Tốc độ của Tô Dật quá nhanh, làm cho không gian rung lên từng đợt, từng gợn sóng được tạo ra theo quỹ tích di chuyển của hắn.

Đến khi cách đốm sáng chỉ còn một trượng, Tô Dật vươn tay về phía trước, nguyên khí thuộc tính Hỏa điên cuồng xông ra.

Nguyên khí hóa hình, ánh sáng đỏ rực vươn xa về phía trước, như một xúc tua dài muốn bắt đốm sáng kia lại.

Vừa tiếp túc với đốm sáng, đốm sáng đó như một thanh kiếm sắc bén, trực tiếp đâm vào trong mi tâm Tô Dật.

Hắn bị ánh sáng chói mắt làm cho không mở mắt ra được, nhắm chặt hai mắt lại.

Sau đó, trong đầu Tô Dật có một khoảng không trắng tinh, ý thức như bị đông cứng lại.

Tiếp theo, sự đau đớn trong mỗi dây thần kinh trong đầu bắt đầu lan đến toàn thân.

- A!!!

Giống như lúc mượn lực lượng của Huyết Ma Sát Thần Kiếm, sát ý trên người bắt đầu khởi động, đột phá hạn chế lực lượng, làm cho cả người như muốn nổ tung, Tô Dật đau đến mức chỉ có thể kêu gào thảm thiết.

Tiếng kêu gào đau đớn tâm tê phế liệt bay ra khỏi cổ họng, cả người như bị ngâm vào chảo dầu, Tô Dật kịch liệt đau đớn, nặng nề bò trên đất, cả người run lên từng đợt.

Hắn cố gắng duy trì sự tỉnh táo, ngã vào trong bóng tối mịt mờ, hai lông mày co quắp lại, cả người nằm co ro trên mặt đất.

- Ầm!

Trong không gian tối om đưa tay không nhìn thấy năm ngón, Tô Dật rõ ràng cảm giác được cả thế giới bắt đầu rung chuyển đổ nát, người hắn cũng lăn qua lăn lại không ngừng.

Nhưng Tô Dật vẫn phải chịu sự thống khổ cực hạn, mỗi tế bào trong đầu như đang bị thiêu đốt, mỗi dây thần kinh đang kêu gào như đang bị người ta dùng búa đập.

Tô Dật dùng toàn bộ sức lực chống cự lại sự đau nhức này, làm cho hắn đạt đến tình trạng kiệt sức.

- A!!!

Lại là một tiếng hét thống khổ đến mức tận cùng phiêu lãng trong không gian đen tối.

Tô Dật bị cơn đau hành hạ đến mức phải nhắm mắt, ý thức rơi vào sâu trong hắc ám.

Không biết đã qua bao lâu, từng giây từng phút tiếp tục trôi qua, cả thế giới như rơi vào trong hỗn độn.

Như chưa bao giờ có rung chuyển, chưa bao giờ có vỡ vụn, hoa cỏ cây cối và tất cả những gì tốt đẹp đều chưa từng xuất hiện.

Trời đất trở nên mênh mang, không biết thời gian trôi qua thế nào, cũng không biết là đã qua bao lâu.

Đột nhiên, Tô Dật mở hai mắt ra, hắn thở từng ngụm từng ngụm, để cho không khí tràn vào phổi.

- Hô!

Tô Dật giống như người chìm dưới nước thời gian lâu nay được hít thở không khí trong lành, hắn liều mạng hít thở.

Mùi cỏ thơm thoang thoảng trong gió xua tan cảm giác đau đớn, đầu óc Tô Dật trở nên tỉnh táo lại.

Vận chuyển nguyên khí một chút, Tô Dật nằm xuống đất kiểm tra cơ thể.

Thần kinh hay cơ thể đều không có bất cứ vết thương nào, điều này làm cho hắn có cảm giác như chuyện mình vừa trải qua chỉ là một trận ảo giác.

Nhưng Tô Dật biết rõ, không gian đen tối vừa rồi tuyệt đối không giống với rừng rậm trong bí cảnh Kim Bằng, cũng không giống Kỳ Môn Huyễn Hồn Giới ở đại hội liên minh.

Vừa rồi hắn đi vào một bí cảnh quỷ dị nằm sâu trong thần thức của mình.

Cảm nhận tinh tế, Tô Dật phát hiện đốm sáng thần bí vẫn nằm yên trong não, không hề nhúc nhích, toả ra ánh sáng nhàn nhạt.

- Nó có quan hệ gì với mình chứ?

Tô Dật có câu hỏi không có đáp án, đối với thân thể này, đối với sự xuyên qua kỳ diệu, làm cho bản thân hắn như được sống thêm một cuộc đời khác.

Lúc này ánh mắt Tô Dật trở nên bàng hoàng, ngây ngốc nhìn bầu trời.

Không kịp nghĩ kĩ, Tô Dật phát hiện mình nằm trên một bãi cỏ mềm mại, trên bầu trời, vô số chấm sao nhỏ loé sáng.

Nhìn lên bầu trời đêm, sao đầy trời đang cố gắng nhấp nháy như muốn phát ra hết ánh sáng yếu ớt của mình.

Ánh sáng lấp lánh dệt thành bức tranh óng ánh, vắt ngang bầu trời.

Chân trời bình tĩnh như biển rộng mênh mông, sao trời dày đặc chi chít như dòng sông, ánh sáng liên tục loé lên, làm cho khoảng không mênh mông thêm xinh đẹp.

Ở xa, cực quang toả ra ánh sáng xanh thần bí, làm cho góc trời trở nên mộng ảo.

Cả thế giới yên tĩnh an tường, không có một tia khí tức nguy hiểm nào.

Tô Dật muốn đứng dậy, nhưng hắn lại cảm giác được trên người mình có bóng hình mềm mại không xương đang đè lên, mùi thơm đặc trưng của gái phiêu lãng trên chóp mũi.

Tô Dật khẽ ngửi, tâm tình vui vẻ và tốt hơn rất nhiều, hắn vô thức nhắm hai mắt lại, như đang đi vào cảnh trong mơ.