← Quay lại trang sách

Chương 1374

Bỗng nhiên, Tô Dật đang say sưa thì cảm giác không thích hợp, hắn vội vàng mở mắt, vừa liếc mắt nhìn thì lập tức kinh ngạc.

Một bàn tay mềm mại nõn nà bị hắn nắm chặt trong tay, xinh đẹp như ngọc.

Cánh tay thon như ngó sen còn vắt ngang trên người hắn, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ghé vào lồng ngực của Tô Dật, nặng nề ngủ, người này không phải Sư Tố Tố thì là ai?

Lúc này Tô Dật mới nhớ lại, lúc đi vào Phong Lôi Cốc, hắn nắm chặt bàn tay xinh đẹp của Sư Tố Tố, thần kinh hắn lập tức căng lên.

Cả người Sư Tố Tố dựa sát vào hắn, Tô Dật có thể cảm giác được vòng eo nhỏ nhắn tuyệt diệu kia, còn có thắt lưng mềm mại không xương nữa.

Dần dần, Tô Dật không phục lại thần trí, cả người bắt đầu trở nên khô nóng, nhìn khuôn mặt tuyệt trần rung động lòng người kia của Sư Tố Tố.

Tóc đen bị gió thổi bay bay không ngừng, trong mắt Tô Dật, càng trở nên phong tình không gì sánh nổi.

Dường như có hàng vạn con kiến đang cắn trên người hắn, nhưng bản thân luôn phải kìm nén.

Nhìn lại Sư Tố Tố đang nằm trên người hắn lần nữa, làn da mềm mại sáng bóng như ngọc, dịu dàng như nước, đồng thời trong miệng còn phát ra tiếng rên nho nhỏ, dường như rất thoải mái.

- Nha đầu này ngủ thoải mái thật!

Tô Dật lắc đầu cười khổ nói.

Tô Dật vội vàng ngưng thần, không nghĩ nhiều nữa, tự phỉ nhổ bản thân.

- Tô Dật ơi là Tô Dật, ngươi còn muốn nàng ta đuổi giết lần nữa sao? Tự thêm chút ánh mắt đi chứ?

Tự mắng xong bản thân, tâm trạng Tô Dật tốt hơn nhiều, hắn đang lo mình không biết nên làm thế nào, trong đầu đã vang lên một giọng nói lạnh nhạt, không có chút tình cảm nào.

- Ôm đủ chưa?

Chính là giọng nói của Linh Thiên Tuyết.

Tô Dật vui vẻ không thôi, hắn hơi nghiêng người, hoạt động một chút hai cánh tay đang tê dại.

- Thiên Tuyết, nàng cũng tỉnh rồi sao?

- Ngươi tỉnh thì ta cũng tỉnh!

Linh Thiên Tuyết lạnh lùng nói.

Tô Dật à một tiếng, trong lòng có chút xấu hổ, xem ra mọi hành động của hắn đều bị Linh Thiên Tuyết nhìn thấy hết.

Bàn tay đang nắm không biết nên nắm tiếp hay thả ra mới được, sự mềm mại của bàn tay làm cho Tô Dật nghĩ mình nên nắm thêm một lúc.

Tô Dật là người hai thế giới, nhưng đây là lần đầu tiên ở gần một cô gái như vậy, trong lúc vô tình, đôi tai của hắn lặng lẽ đỏ lên.

- Phù!

Lại là một tiếng hít thở nặng nề vang lên, Tô Dật bị Sư Tố Tố đè lên người, chỉ có thể nằm xuống nhìn khoảng trời đêm phía trên, không nhìn thấy người xung quanh được.

- Thiên Tuyết, là ai vậy?

Tô Dật nhỏ giọng hỏi Linh Thiên Tuyết.

- Là Đường trưởng lão.

Linh cảm của Linh Thiên Tuyết rất nhạy bén, nàng có thể cảm giác được thuộc tính nguyên khí của mỗi người dù ở xa xa.

- Tô tông chủ!

Đường trưởng lão đứng dậy, đưa mắt nhìn bốn phía, hắn thấy Tô Dật cách đó không xa, vội vàng đến gần bên này.

Tô Dật biết Đường Vọng đang đến gần, trong lòng quýnh lên, thầm kêu không ổn, hắn nhẹ nhàng rút bàn tay đang nắm tay Sư Tố Tố về.

Đường Vọng trưởng lão đứng ở trước mặt, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Tô Dật, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ.

- Tô tông chủ, đây là? Ngươi có khỏe không?

Tô Dật cực kỳ khó xử, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không được tự nhiên.

- A! Còn tốt, còn tốt! Đường trưởng lão cũng tỉnh rồi sao?

Đường Vọng thấy Sư Tố Tố nằm trên người Tô Dật, trong lòng buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn, nhẹ nhàng hỏi.

- Ừ! Tô tông chủ không có việc gì chứ?

Tô Dật không biết mình nên đứng lên hay tiếp tục hắn, một người đứng, một người nằm, cái tạo hình cực kỳ quái lạ.

- Ừm, không có gì đáng ngại, những người khác đâu rồi?

- Nơi này chỉ có ba người chúng ta, hình như quy tắc không gian ở đây đã bị thay đổi, dây thừng của Tây Vô Tình đại nhân bị đứt ra trong lúc truyền thống, nhưng đoạn dây thừng giữa ta và ngươi thì vẫn còn nguyên, nên chúng ta mới ở gần nhau.

Đường Vọng nói.

- Ừm!

Tô Dật lơ đãng nghe, hắn cảm thấy Sư Tố Tố trên người chậm rãi động đậy, trái tim Tô Dật đập thình thịch.

Đôi mi Sư Tố Tố khẽ run, chậm rãi mở ra, ánh mắt nàng có một chút mê mang.

Vừa mới mở mắt, nàng đã ngửi thấy mùi dương cương khí truyền đến, Sư Tố Tố giật mình, sau đó nhìn kỹ thì phát hiện bản thân đang nằm trên người Tô Dật, còn ở gần như thế, không có chút kẽ hở nào.

- A!

Sư Tố Tố vội vàng tránh thoát, nàng thấy quần áo của bản thân không chỉnh tề, không hề xem Tô Dật là người ngoài, bắp đùi đè lên người Tô Dật, nàng vội vàng nhấc hai chân lên, vội vàng ngồi dậy.

Nhớ vừa rồi mình ngủ rất thoải mái, hơi thở của Sư Tố Tố trở nên dồn dập, thật lâu không nói được câu gì, tâm hồn lơ lửng nơi nào.

Mặt Sư Tố Tố đã đỏ tận mang tai, màu đỏ ửng từ trán lan đến tận cổ, hai gò má ửng hồng thẹn thùng như tô son, xinh đẹp không gì sánh được.

Tô Dật nuốt ngụm nước miếng, rất sợ giây tiếp theo Sư Tố Tố sẽ nổi bão, cẩn thận từng chút hỏi thăm.

- Sư cô nương, ngươi không có việc gì chứ?

Đôi mắt xinh đẹp của Sư Tố Tố không dám nhìn Tô Dật, bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, nàng càng cúi đầu xuống thấp hơn, đờ đẫn nói.

- Tốt… Còn tốt! Ta sửa soạn lại một chút.

Vừa dứt lời nàng vén tóc lên bên tai, sửa lại y phục, bối rối đứng dậy.

Nhưng vừa mới đứng lên, dây thừng trên người chưa mở ra, Sư Tố Tố lập tức lảo đảo ngã xuống người Tô Dật.

- A!

Sư Tố Tố một rên nhẹ một tiếng, làm cho huyết khí trong người Tô Dật tăng cao, cảm giác kia lần nữa vọt lên người hắn.

Tô Dật vội vàng dựa theo khẩu quyết của Tây Vô Tình để mở ra, hắn không dám nói nhảm, xấu hổ cởi dây thừng cho Sư Tố Tố.

- Mở ra… mở ra!

Tô Dật lúng ta lúng túng nói.

Sư Tố Tố không kịp trả lời, bỗng nhiên đứng dậy, còn chưa kịp đứng vững lại thấy được Đường Vọng đang đứng trước mắt nhìn, Sư Tố Tố càng luống cuống, trán rỉ ra mồ hôi.

Sư Tố Tố điệp lông mi hơi cong, đối với Đường Vọng lộ ra lúng túng tiếu dung, không kịp thi lễ, chạy đi như bay đi.

Chân hạ phong thuộc tính nguyên khí bắt đầu khởi động, yếu liễu phù gió xinh đẹp trên không trung xẹt qua mấy vệt tàn ảnh.

Như gió vậy hướng xa chỗ bên hồ chạy đi, một thanh u ngọc phấn hương gió ngừng ở lại tại chỗ, thật lâu không chịu tán đi.

Tô Dật vừa lúc cũng vội vàng đứng dậy, vỗ vỗ trên người tro bụi, chỉnh lý một phen.

Nhìn đi xa tiên tư, mùi thơm quanh quẩn, Tô Dật gãi gãi sau gáy, xấu hổ phi thường.

Nhất cử nhất động Đường trưởng lão đều thấy ở trong mắt, mặt mũi hiền lành, vuốt ve chòm râu, vui vẻ cười to.

- Thanh niên yêu đương gì đó, đúng là thú vị! Ha ha!

Nghe lời nói này, Tô Dật vội vàng xua tay, giải thích không phải.

Khuôn mặt Tô Dật đã đỏ đến mang tai, nóng lòng giải thích, người chuyên khua môi múa mép như Tô Dật, bây giờ bỗng trở thành người nói lắp.

- Đường trưởng lão, ngươi hiểu lầm rồi, không phải như vậy đâu, là vì lúc đi vào...

Đường trưởng lão vỗ vỗ Tô Dật bả vai, cười càng sảng khoái hơn.

- Không sao không sao, thật thật giả giả, đúng đúng sai sai, ngươi vui là được!

- Ta vui là được? Hazz!

Tô Dật không giải thích nữa, hắn biết rõ dù ai nhìn thấy cảnh trước mắt cũng sẽ không tin tưởng bọn họ trong sạch.

Tô Dật thở dài trong lòng, làm một chính nhân quân tử khó khăn thật đấy!