← Quay lại trang sách

Chương 1570

Các thế lực nhị lưu như Huyền Âm Môn, Vô Nhai Cung, Tử Ảnh Lâu đều xếp hàng đứng chờ bên ngoài, bọn họ không ngừng nhìn vào bên trong.

Cửa cốc là một thông đạp được hai ngọn núi chia ra, sau khi được người Cửu Tinh Cốc đặt cấm chế, nham thạch xung quanh đều được kết giới bằng thiểm điện bao phủ, nên cực kỳ nguy hiểm.

Tiếng sét xèn xẹt không ngừng bốc lên, giống như đang thị uy với tất cả mọi người.

Mọi người chờ đợi bắt đầu không kiên nhẫn, bọn họ xì xào bàn tán.

- Cửu Tinh Cốc thật là, hôm qua bắt chúng ta chờ, hôm nay cũng bắt chúng ta chờ!

- Đúng vậy, thế lực nhất lưu thì có thể làm vậy sao? Đúng là không để chúng ta vào mắt!

- Chẳng lẽ còn muốn có một tiết mục đánh chó nữa sao? Ta không rảnh như vậy đâu!

Chỉ thấy một trưởng lão Thanh Diễm Môn thổi râu mép, quát lớn, đôi mắt trừng lên như chuông đồng!

Một lão giả Huyền Âm Môn bên cạnh cười hắc hắc, nói.

- Sao vậy, muốn chịu chết nhanh thế sao?

- Tư Không Thường, ngươi có ý gì?

Trưởng lão Thanh Diễm Môn lập tức chán nản, rống to.

Nhìn lại đám người Bá Vương tông, bọn họ đứng thẳng ở một bên, không hề lo lắng chút nào.

Tây Vô Tình ở bên cạnh nhìn hai lão giả cãi nhau mặt đỏ đến mang tai, hắn nhíu mày, nhỏ giọng giới thiệu cho Tô Dật biết.

- Tiểu tử, Tư Không Thường chính là trưởng lão Hình Phạt của Huyền Âm Môn, cũng là Nguyên Tông kỳ, công pháp tà công rất là ác độc, đi vào phải đề phòng hắn!

Một trưởng lão khác trong đội ngũ Thanh Diễm Tông chú ý đến ánh mắt của Tô Dật, phất tay một cái.

- Xem ra Huyền Âm Môn cũng muốn theo lưng của Xích Nhật Tông!

Nói xong, hắn nhìn về phía Bá Vương Tông.

Hai trưởng lão chuẩn bị đánh nhau lập tức dừng lại, im lặng không nói, bọn họ chú ý đến Bá Vương Tông, rất sợ bên đó sẽ dùng mình làm đá kê chân.

- Mạnh Tầm lão nhi, hôm nay tạm thời không đánh! Thế lực nhất lưu như Thương Vân Điện cũng đến chậm quá đi, không giống như một số người, chỉ biết to mồm than vãn ở đây!

Tư Không Thường nói xong thì cười cạc cạc quái dị, sau đó quay về đội ngũ của mình.

Mạnh Tầm của Thanh Diễm Môn nhìn xung quanh, hừ lạnh một tiếng, cũng quay về đội ngũ.

- Hừ!

Đám người Tô Dật cách khá xa, nhưng cũng chú ý đến Thương Vân Điện vẫn chưa xuất hiện.

Lông mày Tô Dật nhướng lên, tìm kiếm xung quanh, không thấy bóng người nào.

Ánh mắt giao tiếp với Thượng Vương Trần và Thủy Nguyệt Thiền, hai người hơi gật đầu, xem ra là đã không phục lại rồi.

Chỉ là vẫn không nhìn thấy đám người Thương Vân Điện, Tô Dật cũng hơi nghi ngờ.

- Hôm qua hẹn gặp mặt ở đây, Thương Vân Điện cũng không phải là kiểu thế lực đến muộn để thị uy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?

Hôm qua mới bàn bạc chuyện kết minh, bây giờ chỉ kém một chút nữa là mở cốc, vậy mà Thương Vân Điện không đến, Tô Dật không thể hiểu nổi.

Đám người bên cạnh chờ đợi cũng có suy nghĩ.

- Yên tâm, Ngụy trưởng lão hôm qua và cô nương kia không phải là hạng người tâm cơ, sợ là bận gì đó rồi.

Linh Thiên Tuyết yếu ớt than thở.

Tô Dật mỉm cười trong lòng, suy nghĩ của mình không chạy thoát được ánh mắt của Linh Thiên Tuyết.

- Thiên Tuyết!

Tô Dật khẽ gọi trong đầu.

- Ừ?

Linh Thiên Tuyết đáp lời.

- Ta phát hiện ngươi không phải là Linh Miêu!

Tô Dật nín cười nói.

- Sao lại không phải?

Linh Thiên Tuyết giật mình, buồn bực hỏi lại.

- Ngươi là giun đũa mới đúng, ta còn chưa nói mà ngươi đã biết được! Ha ha!

Trong đầu Tô Dật cười muốn chết, khóe miệng nhịn không được cong lên.

- Mời cút, được chứ?

Linh Thiên Tuyết lườm nguýt.

- Tô Dật không nói gì thêm, Linh Thiên Tuyết khẽ gắt.

- Ngươi đứng đắn một chút đi, bên trong cực kỳ nguy hiểm đấy, có người đến đây, ở phía Tây!

Mặc dù Linh Thiên Tuyết ở trong thức hải Tô Dật, nhưng cảm giác của Linh Miêu vẫn cực kỳ linh mẫn.

Tô Dật nhấc mắt nhìn, phía Tây có mấy bóng người không ngừng đến gần.

Mấy hơi thở sau, Ngụy Hồng dẫn đầu đám người Thương Vân Điện xuất hiện, nhanh chóng đến bên cạnh Bá Vương Tông.

Nhìn thấy Phong Lôi Cốc còn chưa mở ra, Ngụy Hồng thở phào nhẹ nhõm.

- Thật may chúng ta không đến chậm!

Giọng ồm ồm của Ngụy Hồng lại bắt đầu vang lên.

Thấy đám người Tô Dật, Ngụy Hồng nhướng mày, ám chỉ một chút, Tô Dật lập tức hiểu ra, cười nhẹ.

Lại nhìn về phía sau, một cô nương xinh đẹp như thiên thần đứng thẳng, đó chính là Sư Tố Tố, y phục màu trắng tung bay, nguyên khí phiêu đãng.

Xung quanh không một ngọn cỏ, cát bay mù mịt cũng không dính nổi lên y phục, khuôn mặt thanh tú như tỏa sáng, đúng là thướt tha thùy mị.

Ở trong thế lực nhị lưu, có không ít thanh niên đều nhìn Sư Tố Tố, si mê quên đường về.

- Từ lâu đã nghe nói Sư Tố Tố của Thương Vân Điện là đệ nhất tiên nữ của Hỗn Loạn Vực, lần đại hội Liên Minh trước ta không nhìn rõ lắm, bây giờ nhìn thấy, đúng là chết cũng cam tâm mà!

- Đúng vậy, trên đời có một nữ nhân thanh lệ thoát tục như thế, giống như trích tiên, như hạc giữa bầy gà, là một vưu vật hiếm có trên thế gian!

Sư Tố Tố chỉ lạnh lùng đứng nghe, không chút biểu tình nào, mắt điếc tai ngơ với tiếng bàn luận của mọi người, nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy giữa hai lông mày có chút chán ghét.

Tô Dật nhìn theo ánh mắt mọi người, hắn không nhịn được nhìn Sư Tố Tố thêm chút nữa.

- Nguyên Hư thất trọng! Tốc độ thật nhanh!

Trong lòng Tô Dật hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu rõ vì sao hôm qua hai người lại vội vàng đi, hôm nay lại đến muộn.

Hóa ra một chai linh dịch của mình làm cho Sư Tố Tố trực tiếp đột phá, rõ ràng Tô Dật cảm giác được trong cơ thể Sư Tố Tố còn có linh dịch chưa luyện hóa hết.

Tô Dật cũng tự an ủi bản thân, xem như chai linh dịch kia là để bù đắp cho Sư Tố Tố.

Cái tên thiên kiêu của Thương Vân Điện này không thẹn, sau này hắn phải hợp tác thật tốt mới được.

Làn da trắng như tuyết của Sư Tố Tố hình thành sự đối lập cực kỳ rõ ràng so với bụi bặm xung quanh.

Nhất là đôi mắt như muốn chảy ra nước kia, vừa va phải ánh mắt của Tô Dật, nàng đã vội vàng rủ mắt xuống, trên mặt ửng hồng lên.

Sư Tố Tố chậm rãi thi lễ với Tô Dật, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt, ngay cả cát vàng cũng muốn tan chảy ra.

Tư Đồ Mục Dương bên cạnh cười đểu, đẩy Tô Dật một cái, nói nhỏ.

- Tiểu sư thúc công lợi hại!

Nghe vậy, Tô Dật hồi phục lại tâm thần, hắn cười một cái, trong lòng cũng có chút thán phục.

- Lúc nàng không nghiêm túc, cười lên thật là đẹp! Thảo nào đám sói kia cứ nhìn chằm chằm không thôi!

Sau đó hắn nhìn xung quanh, có vài thanh niên tài tuấn đang nhìn chằm chằm Tô Dật, đôi mắt muốn phun ra lửa.

- Ghê tởm, đi vào ta sẽ cho hắn đẹp mắt!

Có vài đệ tử căm hận nói, nhưng bị trưởng lão bên cạnh ho khan nhắc nhở, bọn họ đành quay đầu không nhìn Tô Dật nữa.

Tô Dật cũng yếu ớt quay đầu, không quan tâm giống như Sư Tố Tố, nhìn cửa cốc không nói.

Ngụy Hồng đi đến gần thủ vệ, khí thế kinh người, cất cao giọng nói.

- Thương Vân Điện đã đến chậm, xin nhận lỗi với mọi ngươi, xin hỏi hai vị tiểu ca, lúc nào Phong Lôi Cốc mới mở cửa.

Tu vi của hai thủ vệ cũng rất thâm hậu, vẫn đứng yên khi đối mặt với Ngụy Hồng, bọn họ nghiêm trang trả lời.

- Ngụy trưởng lão chờ chốc lát, Cốc Chủ đã căn dặn, sau giờ Thìn mới mở cốc!