Chương 1603
Khắp bầu trời có băng tuyết bay lượn, Thiên Yêu Cổ Kinh được vận chuyển ra, trong lòng Tô Dật hét lớn một tiếng, nói:
- Thiên Nguyên Yêu Hồn, mở ra!
- Ầm!
Nhất thời, Thiên Nguyên Yêu Hồn trong đầu Tô Dật giống như mặt trời sáng chói, phối hợp với tốc độ quỷ mị, năng lượng linh hồn mở ra, dưới chân có thuộc tính thủy tăng vọt ra từng vòng xoáy, đè ép cho không trung gần đó không ngừng phát ra những tiếng uu.
- Ngao!
Lưỡi đão của cường giả thuộc tính hỏa nhoáng lên, không gian tản ra từng gợn sóng, một Huyền Băng Lang với Nguyên Hoàng cảnh bát trọng lao nhanh ra. Chỉ một thoáng, tất cả không gian co lại, khí lạnh tràn ra khắp trời đất.
Mấy tiếng thú gào vang lên, ánh mắt hung dữ khiếp người.
Toàn thân Huyền Băng Lang với bộ lông màu trắng cứng rắn hung hãn nghênh đón đao quang của cường giả thuộc tính hỏa, trong miệng phát ra một tia sáng chói mắt, cường giả thuộc tính hỏa vội vàng lùi lại tránh né!
- Ngũ hành tương sinh tương khắc!
Hàn Vũ Nhu lập tức hiểu rõ ý nghĩ của Tô Dật, năng lượng linh hồn chênh lệch, Tô Dật muốn dùng ngũ hành tương khắc để bù đắp!
Tô Dật bình tĩnh cảm nhận ngọn lửa phả tới mặt, toàn thân hiện ra long văn màu vàng nhạt, thủ ấn lập tức tiếp xúc, một uy năng cực kỳ khổng lồ khuếch tán, cả khoảng không gian trực tiếp vặn vẹo.
Tàn hồn của Man Yêu thú vốn mạnh hơn tàn hồn hình người rất nhiều, Huyền Băng Lang đánh một chiêu thuận lợi, hai cánh phía sau mở rộng, hai cánh dài chừng năm trượng mang theo khí hàn băng vạn năm, tốc độ rất điên cuồng cộng thêm phong ép cả nội tâm, trực tiếp ép chặt cường giả thuộc tính hỏa trên mặt đất.
- Gào gào!
Huyền Băng Lang nhe răng nanh, trong chớp mắt, răng nanh với lực cực mạnh và lạnh lẽo ghé nghiêng trên cổ của cường giả thuộc tính hỏa, nhất thời tinh thể hỏa bay lượn đầy trời, hóa thành một chút năng lượng linh hồn rồi biến mất.
Đồng thời, trong trời cao có âm thanh nặng nề truyền ra, khí băng hàn giống như trực tiếp trút xuống cơ thể Cận Thiên Vân. Trên không trung, Cận Thiên Vân giống như con chim hình người bay về phía sau mấy thước, đập mạnh xuống đất.
Gương mặt Cận Thiên Vân trắng bệch, trong miệng phun ra vòi máu, mặc cho kình khí hàn băng rất mạnh mẽ tùy ý đóng băng trên người, hoàn toàn không thể động đậy, cơ thể tê liệt trên mặt đất.
Mà lúc này, Huyền Băng Lang cũng biến mất, Tô Dật thu thủ ấn lại, khí tức có phần hỗn loạn, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống cằm Tô Dật.
- Thắng... Thắng!
Người vây xem trợn mắt há hốc mồm, trong lòng rất kinh hãi, nhị đệ tử của Ngự Thiên cung thất bại, còn triệt để như vậy!
- Tam phẩm sơ giai sử dụng Ngự Hồn thuật đánh bại tứ phẩm sơ giai? Vượt qua một cảnh giới lớn?
Mọi người đều xôn xao, bao gồm trưởng lão đang dạy học trên lầu cao phía xa, cũng đã đi ra và đứng xem. Ánh mắt mọi người nhìn thấy Tô Dật nhất thời trở nên vi diệu.
Thấy Cận Thiên Vân suy sụp tinh thần phía dưới, đang nhìn mình với vẻ không thể tin được, Tô Dật lạnh lùng nói:
- Ngươi đã nói sống chết không oán! Chẳng trách được người khác!
Trong ánh mắt Cận Thiên Vân đầy sợ hãi và hoang mang, nghìn kinh trăm mạch và cơ thể đã bị đóng băng, trên miệng đầy băng, nói không ra lời.
- Ô Ô!
Cận Thiên Vân không ngừng lắc đầu, dáng vẻ hoảng hốt lo sợ giống như đang cầu xin Tô Dật buông tha cho mình. Mọi người thấy dáng vẻ như vậy, cũng không dám thở mạnh. Lực chiến đấu nguyên khí của Tô Dật bày ra đó, lúc này năng lượng linh hồn lại vượt qua một cảnh giới lớn trực tiếp đánh bại nhị đệ tử Ngự Thiên cung, ai còn dám tiến lên tranh phong với hắn?
- Lời ngươi muốn nói, chờ tìm tới trước mặt Quân sư huynh của ngươi lại nói đi!
Vừa dứt lời, trên lòng bàn tay Tô Dật ngưng tụ ra ánh sáng nguyên khí thuộc tính hỏa, khí tức ngập trời, năng lượng vô cùng vô tận giống như vượt qua trời đất tràn đến, tay phải vung lên thật cao giống như làm ra xét xử cuối cùng.
- Ầm!
Cận Thiên Vân giống như kiến bò trên chảo nóng, nhưng dựa vào giãy giụa lại không thể thoát khỏi sự trói buộc của băng phong, ngọn lửa như rồng từ lòng bàn tay của Tô Dật lao nhanh ra, cắt qua không gian và đánh nát mấy gợn sóng không gian.
Hàn Vũ Nhu đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn một đám đệ tử Ngự Thiên cung, trong mắt chậm rãi lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Đám người xung quanh bị Hàn Vũ Nhu nhìn qua thì lập tức hoàn toàn yên tĩnh, mọi ánh mắt đều tập trung vào trên lòng bàn tay Tô Dật.
- Ầm!
Bỗng nhiên, cả không gian và mặt đất bắt đầu rạn nứt, đá vụn bắn nhanh. Tô Dật cảm giác choáng váng, trong lòng thầm nghĩ người đến tuyệt đối là cường giả!
Dưới chân có Vân Ảnh Đạp Sương Bộ cuồn cuộn, Tô Dật bất chợt lùi nhanh mấy bước mới dừng lại, hắn vội vàng phát động Ngự Thiên Quyết hóa giải thế tấn công.
Chỉ thấy sau khi bụi bặm tản đi, trên đất bằng phẳng mơ hồ có một bóng người bước ra. Đó là một người khoảng năm mươi tuổi, tóc búi cao, da thịt đỏ au, rất có tinh thần, lại vô cùng khỏe mạnh.
- Là Thống trưởng lão!
Mọi người đều xôn xao. Tô Dật và Cận Thiên Vân tranh đấu tất nhiên đã thu hút sự chú ý của mười tám trưởng lão cường giả như Thống trưởng lão đi ra, trong lòng mọi người nhất thời thở phào một cái.
- Tô Tông chủ, quả nhiên thiên phú dị bẩm, lão phu sống nhiều năm như vậy, ngươi là người thứ hai vượt qua cấp lớn còn có thể thắng lợi!
Thống trưởng lão từng có mặt trong hội nghị thường kỳ ngày hôm qua, Tô Dật tất nhiên đã gặp qua rồi, trầm giọng nói:
- Ngươi có việc gì thế?
Thống trưởng lão cẩn thận quan sát Tô Dật, toàn thân có kình khí phát ra như vòng xoáy vậy, phù văn huyền ảo xoay quanh thân, khí tức bá đạo như vậy khiến sắc mặt Hàn Vũ Nhu thoáng biến đổi.
- Ngũ phẩm sơ giai, không phải người chúng ta có thể chống lại được!
Ngũ phẩm trung cấp tương đương với cường giả Nguyên Tông cảnh ngũ, lục trọng, công kích linh hồn càng không giống với tấn công nguyên khí, ở dưới khí tức ép người, Tô Dật cảm giác vô cùng nguy hiểm, Thiên Nguyên Yêu Hồn trong cơ thể rục rịch, có cảm giác như đang tăng lên, nhất thời trong lòng hắn thầm run sợ.
Thống trưởng lão nhíu mày, trầm giọng nói:
- Người trẻ tuổi đấu tranh chẳng phân biệt được nặng nhẹ, đọ sức về tính mạng vốn là chuyện bình thường, Thiên Vân là thiên tài mười năm khó gặp của Ngự Thiên cung, ngươi cũng là thiên tài Ngự Hồn Sư được cung chủ tán thưởng, người nào bị tổn thương đều không phải là chuyện tốt đối với Ngự Thiên cung! Không bằng nghe lão phu nói một lời, đến đây thì dừng đi! Ngươi có thể tự do ra vào Thiên Đan các, Thiên Khí các, ai dám ngăn cản, lão phu là người đầu tiên đập chết hắn!
Hắn vừa dứt lời, người vây xem không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, miệng cũng sắp rơi xuống đất. Thống trưởng lão tự mình thay Cận Thiên Vân nhận tội với Tô Dật à? Đây là mặt mũi lớn tới mức nào?
Tô Dật đang cúi đầu nghe, lúc này mới chậm rãi ngước mặt lên, trong mắt hắn có tinh quang hung ác lướt ra, nói:
- Cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn sẽ lập tức diễn ra. Đệ tử Ngự Thiên cung lại nhất trí bài ngoại, lục đục với nhau. Thiên Đan các và Thiên Khí các như vậy, ta không tiến vào cũng được, nếu như còn có lần sau, không chỉ Cận Thiên Vân, Quân Hạo Thiên ở đây, Tô Dật ta cũng sẽ không nương tay!
Tô Dật dứt lời liền bước tới một bước, năng lượng thuộc tính hỏa phát ra khí tức linh hồn với sóng lực khủng khiếp tràn ngập trời đất.
Tất cả mọi người lập tức hít sâu một hơi, sống lưng ớn lạnh. Tô Dật là một người nói được thì làm được, hắn nói như vậy chính là đánh vào mặt, cũng thản nhiên không nể mặt Thống trưởng lão.