← Quay lại trang sách

Chương 1607

Trong cơ thể lại vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, hai nơi Huyền Quan đột ngột có ánh sáng phát ra, Thiết Hồn Mạch cũng phát động năng lượng của mình đến mức cao nhất, tức giận hét lớn:

- Tiểu tử, chúng ta cùng nhau đón đỡ, xem là hắn hay chúng ta chống lại được đại trận này!

Nhất thời, uy thế của Ngự Thiên Âm Dương Ấn tràn ngập không trung giảm xuống, ánh sáng đen trắng của hai bên âm dương ảm đạm đi, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không chống cự nổi cấm chế của cường giả các đời trong Ngự Thiên cung.

Phía xa, Thống trưởng lão lại hét lên, ánh sáng bắn ra khắp nơi, nặng nề giống như thần phạt từ trên trời giáng xuống!

- Chiến!

Trong mắt Tô Dật có ánh sáng chớp hiện, ảo ảnh Đế Tước càng lúc càng rõ ràng mang theo ánh sáng màu vàng vô cùng vô tận phát ra, ngọn lửa màu vàng đỏ từ trong không trung rơi xuống, gần như muốn cắn nuốt cả trời đất.

- Ầm!

Từ trong ánh sáng màu vàng có Phượng Hoàng Thần Cầm đỏ như lửa lao ra, hai mắt nó sáng tới mức đáng sợ, nhìn thế gian bằng nửa con mắt.

Một thanh trường kiếm đỏ như máu vẽ qua bầu trời, xuyên qua ánh lửa, theo Đế Tước vỗ cánh bay, lao về phía chưởng ấn Âm Dương.

Ngay lập tức, chỗ thân kiếm dâng trào áp lực từ thái cổ đến, tràn ngập màu đỏ như máu, có tiếng kèn giết địch vang lên, tiếng tế tự từ ngàn xưa vọng tới, cộng thêm tiếng phù văn chưởng ấn Âm Dương, tiếng gió rít, tiếng sầm rền không ngừng vang vọng!

- Ầm!

Huyết Hoàng xé trời với uy thế khủng khiếp và Ngự Thiên Âm Dương Ấn điên cuồng đánh nhau ở trên không trung, chỉ một thoáng cả không gian vặn vẹo, từng năng lượng khủng khiếp lập tức truyền ra bốn phía, uy áp cực lớn ép ra từng khe nứt không gian.

Những tiếng nổ khủng khiếp liên tục vang lên đã phá tan kết giới, giống như khiến cho tất cả Trung Chấn và trời đất rung chuyển, trấn áp lòng người.

Cơ Phi Báo và Cận Thiên Vân lập ra kết giới đơn giản thì thất khiếu đều đã đổ máu, ngực bị va chạm cực mạnh mà lún vào trong, hai mắt tối sầm, ngã xuống đất.

- Ầm!

Kết giới vỡ nát, lực trùng kích cực lớn tách ra hai bên, trên đường đi đã phá hủy tất cả, kéo theo một rãnh cực lớn, cực khủng khiếp!

Lửa lớn cuốn ra, cuồn cuộn không ngừng, thiêu đốt vạn vật ở khắp bầu trời.

- Ngao ô...

Thần cầm đáng sợ giao đấu với Âm Dương đại trận đã phát ra yêu uy khuếch tán ra bốn phương tám hướng, đánh thẳng vào quảng trường, phá hủy từng mảng đá lớn và hoa cỏ, quảng trường nhất thời đổ nát, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

- Bịch bịch!

Ánh sáng bắn ra và phát ra hiện tượng kỳ lạ. Thống trưởng lão bị lực lượng quá mạnh mẽ trùng kích, lùi về phía sau hơn mười trượng mới khó nhọc dừng lại được, tay hắn che phần ngực đã bị đánh nát, phun ra sương máu.

- Phụt phụt!

Phía xa mơ hồ có ánh sao di chuyển, nhật nguyệt điên đảo, Thần Cầm biến mất trong nháy mắt, tiếng gầm gừ giống như cuồng phong sóng lớn vang vọng bốn phía.

Cận Thiên Vân híp mắt lại, từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần, khi nhìn thấy rõ ràng tình hình, hắn nhìn bóng người từ sâu trong đám lửa đang nhanh chóng lao ra thì rống to:

- Không tốt, tiểu tử kia muốn chạy trốn!

Hắn giãy dụa suy muốn đứng lên, vết thương lại khiến hắn co quắp ngã xuống đất, giống như một bãi bùn, vết thương ở ngực vẫn tràn ra máu tươi đầm đìa.

Tim và mật Thống trưởng lão cũng tiêu tan, không ngờ dưới công kích thiên địa dâng trào như vậy, Tô Dật vẫn không chết, nghĩ tới đây, hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, yếu ớt nói:

- Đó là ngọn núi sau Trung Chấn, để cho hắn đi, mạng hắn không dài nữa đâu!

- Vù vù!

Thống trưởng lão vừa dứt lời lại ngồi khoanh chân điều tức, ảo ảnh trong ánh sáng màu vàng khắp trời dần tiêu tan.

Một đòn vừa nãy, ngay cả lão cũng đã tiêu hao sạch tất cả năng lượng linh hồn và nguyên khí, không còn nửa phần sức lực, lão tuyệt đối không tin Tô Dật chỉ có thực lực tam phẩm sơ giai lại có thể chịu được trùng kích mãnh liệt như vậy!

Nhìn bóng lưng đi xa, khóe miệng lão hơi cong lên, nói nhỏ:

- Tô Dật, ngươi đúng là cửa sống không đi, cứ xông vào cửa chết! Ngươi không chết trong tay ta thì cũng phải chết trong tay cô nương kia thôi! Khà khà!

Mà ở bên kia, Tô Dật nhanh chóng rời đi, lúc này đã sớm suy yếu.

Quần áo hắn rách nát, da thịt ôn hòa như ngọc đã sớm lộ ra ngoài, nơi bị lực lớn đánh trúng lại da tróc thịt bong, hiện ra vết cháy đen, từng mảng da nổ tung không ngừng chảy máu ở trong gió đêm.

Nhưng ánh mắt Tô Dật suy yếu cũng rất kiên nghị, chỉ có bản thân hắn biết mình đã tới sát biên giới của sự sụp đổ, bây giờ mình hoàn toàn chỉ dựa vào một chút nghị lực để chạy trốn về phía trước.

- Chạy! Tuyệt đối không thể quay về Linh Nhạc Phong!

Tô Dật không ngừng nhắc nhở mình.

Giờ phút này, Tô Dật chỉ dựa vào trực giác để chạy trốn. Đây tuyệt đối là lần nguy hiểm lớn nhất mà Tô Dật gặp phải từ trước tới nay.

Thái Hư Thần Hải trong cơ thể đã cạn kiệt, chỗ Huyền Quan thứ nhất đã không có ánh sáng, bên trong chỗ Huyền Quan thứ hai, ánh sáng âm dương rất ảm đạm, Thiết Hồn Mạch đã nhắm hai mắt lại.

Khí tức quanh người mờ mịt, trên thân thể gầy gò đầy vết máu, khắp nơi đều là vết thương nổ tung ra, nhìn thấy mà giật mình.

Ánh sáng của huyền văn Kim Long cũng đã biến mất, Yêu Thần Chiến Khải bị nghiền nát ở trong gió cấp chín cũng hóa thành mảnh vỡ tinh thể bay ra, Tô Dật cắn chặt răng, cầm theo Huyết Ma Sát Thần Kiếm cố hết sức bay về phía sau núi.

Bởi vì Tô Dật không ngừng phát động, Thiên Nguyên Yêu Hồn trong cơ thể đang tản ra ánh sáng rực rỡ nhất, dưới chân không ngừng lảo đảo, Tô Dật cũng không phân biệt rõ phương hướng, chỉ không ngừng chạy trốn về phía trước.

Càng chạy càng suy yếu, ngay vào lúc này, ánh sáng hào quang thần bí trong cơ thể bắt đầu trào dâng, ánh sáng giống như dòng nước ấm phân tán ở trong kinh mạch, trong lòng Tô Dật hoảng hốt, không ngừng thì thầm.

- Không cần, ta không cần mượn lực lượng của ngươi, ta không cần!

Tô Dật hiểu rõ, lần trước mình mượn năng lượng của hào quang thần bí đánh một trận với Tuyết Hồng Lâu, cướp giật Thủy Giáng Thiên Tinh, nếu không có Vân Tinh ở bên cạnh, mình chắc chắn phải chết.

Hào quang thần bí lại giống như một thanh kiếm hai lưỡi, tốt quá hoá dở, Tô Dật đã không có bất kỳ ý thức nào rất khó khống chế được năng lượng của hào quang thần bí.

Bỗng nhiên, trong lòng Tô Dật giận dữ thét lên:

- Ta không cần lực lượng của ngươi!

Sau đó, trong đôi mắt yếu ớt của Tô Dật hiện ra vô số hình ảnh, rất nhiều bóng người hiện ra, hai tay cầm theo tàn kiếm không ngừng run rẩy. Khí tức của Tô Dật vốn đã kiệt quệ lại nhất thời tăng vọt, đối đầu lần cuối với hào quang thần bí.

- Gia gia, phụ thân, nương, Uyển Nhi, các huynh đệ, Thiên Tuyết! Vân Tinh! Còn có Liễu Nhược Hi! Ta không thể chết được! Ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm! Ta không thể chết được! Ta còn muốn báo thù! Thánh Sơn và Thống trưởng lão!

- Ầm!

Nhất thời dường như cảm ứng được, một điểm năng lượng nguyên khí cuối cùng trong Huyền Linh Thần Mạch ầm ầm bắn ra, công kích đánh tan hào quang thần bí. Một chút tỉnh táo cuối cùng của Tô Dật hoàn toàn bị chìm trong bóng tối.

- Phụt phụt!

Huyền Linh Thần Mạch nổ tung, lúc này nghìn kinh trăm mạch xuất hiện rất nhiều vết nứt nho nhỏ, máu trong cơ thể cũng trực tiếp phun mạnh ra ngoài, căn bản không có cách nào chịu được.

Ở dưới lực công kích cực lớn, máu tươi trong miệng Tô Dật càng lúc càng nhiều, từ trong bắn ra ngoài.

Cuối cùng Tô Dật không chống đỡ được nữa, bước chân lảo đảo, vừa thất thần liền giống như người chim bị gãy cánh rơi vào trong biển rừng rậm rạp phía dưới.