← Quay lại trang sách

Chương 1608

Tóc tóc.

Phá kiếm theo cơ thể Tô Dật cắt qua không trung, lao vuông góc xuống dưới, trong nháy mắt sát ý màu đỏ khắp trời làm mây khói tiêu tan, ánh sáng cũng theo đó nổ tung và biến mất trong núi rừng.

Nhìn từ phía xa, một quả cầu lửa nóng hừng hực giống như mặt trời rơi xuống, cuốn theo uy thế dời núi lấp biển ầm ầm đập về phía giữa núi rừng, rất nhiều tia lửa đột nhiên nổ tung, giống như nham thạch nóng chảy bắn ra, tùy ý thiêu đốt, nó đi qua chỗ nào đều để lại dấu vết thiêu đốt khủng khiếp.

Có tiếng gió vang dội gào thét ở ngón núi sau Trung Chấn.

Nhiệt độ dần tăng lên và lan tràn ở trong rừng cây, lửa cháy hừng hực, hủy diệt nhân gian, các nơi đều dần bốc lên ngọn lửa lớn giống như ôn dịch lan tràn ra, soi sáng tận phía chân trời, khí tức bá đạo hủy diệt tràn ngập ở mọi ngóc ngách trong rừng.

- Ầm!

Ngọn lửa điên cuồng bốc lên, thoáng cái dường như tạo thành vô số tấm lưới lửa ở trong rừng cây rậm rạp.

Lưới lửa giăng đầy không ngừng di chuyển sâu vào sau ngọn núi, khắp nơi đều là những tiếng lửa trách tí tách, giống như vạn quỷ đồng loạt kêu lên, nhiệt độ nhanh chóng dâng lên, rất hung hãn.

Trong lưới lửa, Tô Dật nằm yên tĩnh ở giữa hố sâu, râu tóc đều đã cháy sạch, toàn thân đầy vết thương cháy đen, còn hiện ra máu tươi đầm đìa, có nhiều chỗ bốc khóc đen. Hắn đã sớm hôn mê, không có phản ứng chút nào.

Không bao lâu, lửa lan tràn đã càng lúc càng nhanh, tất cả ngọn núi đều nóng rực, ngọn lửa không ngừng bốc lên không trung, dường như muốn đấu với ông trời.

Ngay vào lúc này, đột nhiên từ trong ngọn lửa có một bóng dáng xinh đẹp cao quý bước ra, hai chân thon dài trắng như tuyết cùng đường cong hoàn mỹ được ánh lửa chiếu xuống càng tăng thêm phần quyến rũ.

Phần trên của chiếc váy ôm lấy bầu ngọc cực lớn, trên nữa là xương quai xanh quyến rũ che giấu mùi thơm dịu dàng.

Tấm vải mỏng che mặt nhưng không che được ánh mắt yên tĩnh của nàng, lửa gió thổi tới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bên gò má trắng như tuyết.

Đôi chân ngọc điểm nhẹ trên không trung, dáng người giống như bước ra từ trong bức tranh, lướt qua trời cao nhìn Tô Dật đã hôn mê phía dưới. Sau lớp vải che mặt là gương mặt lạnh lùng lại có phần thành thục.

- Bản thân người này đưa tới cửa!

Nữ tử thần bí khẽ mở miệng.

Anh mắt dịu dàng cẩn thận quan sát Tô Dật, chỉ nhìn khắp người Tô Dật lóe ra hơi thở yếu ớt của Kim Quang Long, hai tay hai chân có đường vân sáng rực, mơ hồ kèm theo tiếng rồng ngầm.

Toàn thân trong ánh sáng ảm đạm xen lẫn cảm giác hùng hậu lâu dài, giống như năng lượng thiên địa vượt qua nghìn năm đến đây, tất cả đều tiết lộ ra sự bất phàm của Tô Dật.

Trong đôi mắt của nữ tử thần bí lộ vẻ kinh ngạc, gương mặt như băng thoáng động.

- Cũng được, tạm thời đưa ngươi trở lại! Có sống được hay không phải xem vận số của bản thân ngươi thế nào.

- Tê tê!

Chỉ thấy nữ tử vô danh khẽ nâng tay lên, trong ống tay áo bay ra một dải nguyên khí màu xanh, phía ngoài ngọn lửa quanh thân Tô Dật nhanh chóng bị đóng băng kết, tạo thành từng băng tuyết nhỏ lóng lanh, nước và lửa cùng tồn tại trong trời đất, rất huyền diệu rất.

Nguyên khí giống như có thần, rơi xuống đất nhanh chóng hóa thành một dải màu xanh, bao phủ toàn thân Tô Dật đang nóng giống như bàn ủi, cơ thể không ngừng nâng lên.

Nữ tử vô danh nhẹ nhàng xoay người, đi về phía Trung Chấn Hậu Phong. Cũng trong lúc đó, Tô Dật được sợi dẫn nhẹ nhàng xoay quanh nhanh chóng bay khỏi mặt đất.

Theo nữ tử vô danh vừa rời khỏi, biển lửa trong cả núi rừng lập tức được dập tắt, cây cỏ trong núi dường như bị một chậu nước lạnh rất lớn dội xuống.

Trên không trung có hơi lạnh khiếp người, Man Yêu Thú phía xa trải qua hai khí tức một băng một hỏa, tất cả đều chạy tản ra bốn phía.

- Ngao ô!

Một vài con có tu vi yếu nhất thời nằm rạp trên mặt đất, khó chịu gào thét không dừng, hoàn toàn chấn động cả ngọn núi.

Tiếng Man Yêu gầm thét vọng từ Trung Chấn Hậu Phong truyền đến Trung Chấn Tiền Phong, Thống trưởng lão ngồi dưới đất, trong mắt đầy kinh hãi, nhìn thấy mưa lửa tiêu tan khắp bầu trời, trong lồng ngực lập tức nghẹn lại, miệng phun ra máu.

Mặt hai người Cận Thiên Vân và Cơ Phi Báo xám như đất, không ngờ tự nhiên lại gây ra động tĩnh lớn như vậy. Bọn họ cố nén đau đớn trong kinh mạch, đỏ mắt mong chờ nhìn Thống trưởng lão.

- Trưởng lão, làm thế nào đây! Trung Chấn Hậu Phong cháy rồi!

Khóe miệng Thống trưởng lão hơi giật giật, ngoan độc nói:

- Chuyện đêm nay, các ngươi cứ nói khi tuần tra phát hiện Tô Dật nửa đêm lén lút tới đại trận, sau đó bị chúng ta phát hiện, chúng ta cùng nhau phát động đại trận Trung Chấn, cuối cùng Tô Dật trốn về phía sau núi!

- Được!

Hai người đoán, cho dù Tô Dật có thể sống sót chạy trốn tới Trung Chấn Hậu Phong, chỉ riêng lửa cháy lớn như vậy, cung chủ cũng sẽ không bỏ qua.

- Cứ nói như vậy đi!

Hai người nhìn nhau, trong mắt lạnh lẽo.

Lúc này, quảng trường đã tập trung rất nhiều người, bao gồm cả đám người Tả Khâu Phong và Quân Hạo Thiên ở Trung Chấn Tiền Phong.

- Rốt cuộc là ai? Lăn ra đây!

Tả Khâu Phong đứng ở giữa quảng trường, ánh mắt ngoan lệ, nhìn quảng trường đổ nát trước mắt, đau lòng không thôi.

Đã sắp tới cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn, quảng trường là nơi thi đấu chính lại tự nhiên gặp phải phá hủy như vậy, bảo Tả Khâu Phong làm sao không nóng ruột được!

Ba người chột dạ, lập tức giãy dụa leo đến trước người Tả Khâu Phong, khẽ nói:

- Cung chủ, tất cả đều là Tô Dật kia!

Ba người theo cách bàn vừa rồi để nói "từ đầu tới cuối", hai người Tả Khâu Phong và Quân Hạo Thiên đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Nhìn kỹ vết nứt trên mặt quảng trường Trung Chấn, trên mặt Tả Khâu Phong nghi ngờ nói:

- Tô Dật chỉ mới tu vi tam phẩm sơ giai, không ngờ có thể đấu ngang với ngươi à?

- Hắn chắc chắn đã chết rồi!

Thống trưởng lão cười khan, vẻ mặt xấu hổ, mình là Ngự Hồn Sư ngũ phẩm sơ giai mà ngay cả một tam phẩm sơ giai cũng đánh không chết, cũng là lăn lộn uổng phí rồi.

- Không quan tâm có chết hay không! Bây giờ hắn đã rơi vào sau núi, nếu cung chủ trách tội xuống, chúng ta phải nghĩ cách, đừng để lộ ra sơ hở!

Bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, Quân Hạo Thiên nói:

- Còn Cổ Nhạc trưởng lão đâu?

- Hạo Thiên ca, Cổ Nhạc trưởng lão hình như không có ở Linh Nhạc Phong!

- Chờ hắn trở về, lại là chuyện đau đầu đây. Lão già này cũng có tiếng là bao che cho người của mình! Chỉ mong Tô Dật không chết ở trên tay chúng ta!

Trên mặt Tả Khâu Phong lạnh lùng, nhìn phía sau núi đã trở lại yên tĩnh, mây khói cuốn lên cao đặc biệt thần bí.

Sau đó, Tả Khâu Phong ra lệnh cho mọi người ở đây, ai cũng không muốn nói ra chuyện này, trong vòng hai ngày phải khôi phục lại quảng trường!

- Sư phụ, cung chủ sẽ thật sự trách tội xuống sao?

Quân Hạo Thiên trở lại nơi ở, cẩn thận hỏi Tả Khâu Phong.

Tả Khâu Phong thở dài một hơi, nhìn lướt qua một lượt mới nói:

- Ngươi không biết nàng sống bao nhiêu năm, tính tình rất cổ quái, năm đó Đoan Mộc Tiêu Mạn...!