Chương 1609
Tả Khâu Phong suy nghĩ một lát, nuốt nước miếng một cái, khẽ nói:
- Năm đó người kia không rõ tung tích, tất cả Ngự Thiên cung đều gặp xui xẻo theo. Đoan Mộc Tiêu Mạn giết tất cả kẻ thù của người kia. Cuối cùng không giải quyết được gì, trước sau không tìm được tung tích của người kia. Qua rất nhiều năm sau mới buông tha ý nghĩ đó, dứt khoát trốn đến sau núi tu luyện! Từ đó về sau cũng không cho phép chúng ta nhắc tới tên của người đó.
Quân Hạo Thiên càng nghe càng kinh hãi, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ nghiêm trọng, khẽ nói:
- Từ trước đến nay Cổ Nhạc trưởng lão cùng một phe với cung chủ, nếu Tô Dật chết thật, Cổ Nhạc trưởng lão sẽ nói đến tai cung chủ, đúng là tai họa!
Tả Khâu Phong hung ác nham hiểm nói:
- Ta thấy tiểu tử này không chết dễ dàng như vậy đâu, nếu không chết nói...
- Sư phụ cứ nói đừng ngại!
Quân Hạo Thiên cung kính nhìn Tả Khâu Phong muốn nói lại thôi.
- Dựa vào bản thân ngươi mở ra được đại trận canh núi sao? Còn cứng rắn chấn động cho Thống trưởng lão suýt chết, ngươi làm được sao?
Trong mắt Tả Khâu Phong dường như phát sáng.
Quân Hạo Thiên lắc đầu, hắn là vô địch trong cùng cấp cũng chỉ vừa đột phá tứ giai trung phẩm, cao hơn nữa sẽ lại càng khó hơn.
- Rất khó!
Tả Khâu Phong vỗ nhẹ vào vai Quân Hạo Thiên, cổ vũ nói:
- Ngươi là hi vọng cả đời này của ta, cho dù thực lực cơ thể hắn nghịch thiên, tu vi kỳ lạ, cho dù sống sót từ sau ngọn núi đi ra, ngươi vẫn nhất định có thể đánh bại hắn! Những chuyện khác cứ để lão sư dốc hết sức gánh chịu thay ngươi! Ngươi không cần suy nghĩ nhiều!
Quân Hạo Thiên nhìn sư phụ của mình, từ nhỏ sư phụ lại đặt tất cả gánh nặng lên trên người mình, sư phụ dựa vào đồ đệ để giành được sự cao quý, hai bên hỗ trợ lẫn nhau. Đến bây giờ, giấc mộng làm cung chủ của Tả Khâu Phong cũng trở thành mục tiêu phấn đấu của Quân Hạo Thiên.
Nhiều năm như vậy Quân Hạo Thiên vẫn liều mạng tu luyện, không ngừng tìm tòi trên con đường tới vị trí cung chủ, sư phụ lại ở bên ngoài thay mình chém xuống bụi gai, vì giành được lòng người mà rất nhiều chuyện không nên làm cũng đã làm.
- Bất kể thế nào, cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn lần này nhất định phải đạt được danh hiệu đứng đầu!
Ánh mắt Quân Hạo Thiên lạnh như băng.
Đêm khuya, Ngự Thiên cung ầm ĩ cả đêm cuối cùng đã yên tĩnh lại, ánh trăng yếu ớt lơ lửng trên cao, càng cách xa mặt đất thì ánh sáng lại càng sáng hơn.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, rất nhanh chuyện Tô Dật bị đánh thương nặng chạy vào sau ngọn núi vẫn truyền đến trong tai Linh Nhạc Phong.
Thiên Trường suốt đêm lại gọi đám người Hàn Vũ Nhu, Lý Thi Nhiên tới. Sau khi nghe tin tức này, Lý Thi Nhiên và A Sơ lại ngây người ra.
Trong mắt Lý Thi Nhiên long lanh ánh nước, sắc mặt A Sơ lại tái mét, hung hăng trừng mắt Thiên Trường sư huynh.
- Thiên Trường sư huynh, ngươi gạt người! Ngươi gạt người đúng không!
A Sơ lúc đầu còn sốt ruột, sau đó lại bật cười.
- Nhất định là ngươi cảm thấy chúng ta quá cực khổ, nửa đêm kéo chúng ta tới chế thuốc đúng không?
Thiên Trường đang ngân ngấn nước mắt nhìn qua, hy vọng Thiên Trường có thể gật đầu tới dường nào, đổi lấy là sự thực Thiên Trường lắc đầu.
- Nghe sư huynh đệ ở Tiền Phong nói, bọn họ đều nhìn thấy Tô huynh đệ chạy trốn tới sau núi, bị đại trận canh núi đánh trúng, cho dù không có việc gì, nhưng đến sau núi, cung chủ cũng đã xuống lệnh, ai tự tiện xông vào sẽ phải chết! Chỉ sợ lần này Tô huynh đệ...
Nghe được vậy, Lý Thi Nhiên đột nhiên run lên, ngồi tê liệt trên ghế, đầu nghiêng qua một bên không ngừng khóc nức nở, A Sơ cũng thoáng cái chẳng còn tinh thần, trong miệng thì thầm.
- Sẽ không đâu, Tô đại ca là vương thiên kiêu, là đại anh hùng danh tiếng chấn động Trung Châu, là đại hào kiệt muốn dẫn ta lên Thánh Sơn càn quét kẻ gian, sẽ không, sẽ không đâu! Hắn chắc chắn sẽ không chết dễ dàng như vậy!
Hàn Vũ Nhu cũng bước lùi lại mấy bước, mũi đau xót, ngày hôm qua Tô Dật còn cứu mình từ trong tay của Ngự Thiên cung, ngày hôm nay sao có thể lại chết như vậy như vậy được?
- Thiên Trường sư huynh, ta muốn đi Tiền Phong xem thử!
Thiên Trường lập an ủi:
- Tiền Phong dĩ nhiên đã phong tỏa, sư huynh đánh với Thống trưởng lão một trận làm quảng trường Tiền Phong bị hủy hết, bây giờ ai cũng không được phép tiến vào! Ngay trong đêm đữ không ngừng sửa chữa quảng trường rồi!
- Tại sao phải đánh một trận với Thống trưởng lão?
Hàn Vũ Nhu nhíu mày.
- Theo lời đồn bên ngoài, ban đêm Tô Dật xông vào Tiền Phong, xem trộm cơ yếu của Thiên Đan các đã kích phát đại trận canh giữ núi, bị Cơ Phi Báo và Cận Thiên Vân phát hiện, tìm Thống trưởng lão tới! Thống trưởng lão mới đánh Tô Dật bị thương nặng!
Hàn Vũ Nhu lập tức nổi giận, ánh mắt sắc như kiếm, nói:
- Má hắn! Ban ngày Tô Dật còn lười tới Phá Thiên Đan các nát của ngươi, buổi tối làm sao đi được!
Thiên Trường cũng thở dài, căm giận nói:
- Ta cũng nghĩ vậy!
- Làm thế nào bây giờ. Tô Dật đại ca...
Từ sau khi Lý thị sụp đổ, bên cạnh vẫn luôn có Tô Dật giống như thần hộ mệnh, nay Tô Dật không thấy đâu, trong lòng hoàn toàn không có chỗ dựa.
Hàn Vũ Nhu giẫm chân một cái, nghiến răng nghiến lợi:
- Ngự Thiên cung khinh người quá đáng! Sử dụng ra thủ đoạn hạ lưu như vậy!
Nàng quay đầu lại nhìn về phía tỷ đệ Lý thị, kiên định nói:
- Tô Dật nhất định sẽ lành lặn trở về! Các ngươi tuyệt đối không thể rối loạn đầu trận tuyến! Cố gắng tu luyện, cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn sẽ lập tức bắt đầu rồi!
Lý Thi Nhiên và A Sơ lau nước mắt, trong đôi mắt hỏe đỏ vì khoác dần dần hiện ra vẻ kiên nghị.
- Thiên Trường sư huynh, ở đây lại nhờ sư huynh! Ta ra khỏi cung một chuyến, tới cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn ta sẽ trở lại!
Thiên Trường hình như nghĩ tới điều gì, nói:
- Ta đã phái người thông báo với sư phụ, địa vị của chúng ta quá thấp, hay là chờ Cổ Nhạc trưởng lão trở về?
Hàn Vũ Nhu vung tay lên một cái, tức giận nói:
- Không kịp, những lão thất phu kia đúng là đáng trách! Muốn nổi danh ngang với Vô Lượng Môn ở Vân Châu, đúng là sỉ nhục Vô Lượng Môn ta! Các ngươi ở Linh Nhạc Phong chờ Cổ Nhạc trưởng lão, ta đi một chút sẽ trở lại!
Vừa dứt lời, Hàn Vũ Nhu nguyên khí dưới chân đột nhiên sinh ra, chỉ thấy có tia sáng ánh lên, một làn gió thơm thổi qua đã không thấy bóng dáng.
- Đi! Chúng ta đi tu luyện! Đừng uổng phí ý tốt của Tô Dật!
Thiên Trường căm hận siết chặt nắm đấm, bước ra cửa.
Trong rừng sâu âm u tĩnh mịch, nước hồ trong vắt giống như chấm nhỏ trên bầu trời rơi xuống.
Tô Dật hôn mê bất tỉnh đang nằm bên trong, nước hồ ôn hòa giống như nước thuốc theo kinh mạch chảy vào trong tâm thần Tô Dật.
- Tê tê!
Toàn thân Tô Dật bắt đầu tràn ngập băng xanh thần dị, nguyên khí thuộc tính hỏa trong cơ thể lập tức điên cuồng phun ra, chống lại băng xanh.
Nhất thời hai dải màu đỏ và xanh vô cùng giống như long xà quấn nhau trên không trung, rất dễ làm cho người khác chú ý.
Mà nữ tử vô danh vừa rồi ngồi ngay ngắn ở trong rừng, trong ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng, nói rất nhỏ:
- Tiểu tử này có ham muốn được sống mạnh mẽ như vậy! Nếu hắn cũng có thể giống thế, năm đó ta đã có thể tìm được hắn...
Nhưng không ai biết, trong thân thể Tô Dật bây giờ giống như nồi hơi nổ tung, nguyên khí bốc hơi nghi ngút, nước hồ vừa rót vào lại dính vào trên vết thương, tản ra ánh sáng rất kỳ lạ.
- Xèo xèo!
Thiên Nguyên Yêu Hồn trong cơ thể vẫn lập lòe, hào quang thần bí bị Tô Dật áp chế trước khi hôn mê, bây giờ hoàn toàn không động tĩnh.
- Ầm!
Sau đó, nguyên khí thuộc tính hỏa bắt đầu tiêu tan, thuộc tính thổ lại bắt đầu bay lên, một xanh một vàng quấn quít nhau dung hợp.