← Quay lại trang sách

Chương 1618

Không gian lặng lẽ biến dạng, trước mặt xuất hiện một vết nứt với uy áp cực lớn nhất thời làm cho tất cả mọi người lập tức ngậm miệng lại.

- Tả Khâu Phong, ngươi nói vậy là có ý gì? Đồ nhi của lão hủ có vấn đề chứ!

Cổ Nhạc tức giận nói!

Một tiếng hừ lạnh, Tả Khâu Phong nheo mắt, khẽ cười nói:

- Vấn đề gì à? Thứ nhất, Lý thị bị diệt vong gián tiếp bởi vì Ngự Thiên cung Trung Châu ta. Tô Dật chọc Thánh Sơn, ngươi lại luôn bảo vệ Tô Dật Thánh Sơn sau này lại kéo manh mối chỉ về phía Ngự Thiên cung ta! Lý thị chết, ai cũng hiểu rõ! Ngươi dẫn hậu nhân của Lý thị hậu tới, muốn phá hủy Ngự Thiên cung sao?

- Thứ hai, Tô Dật lai lịch không rõ ràng, trên thân có Ngự Thiên Quyết hay không, mỗi người một cách nói khác nhau. Ngươi năm lần bảy lượt cứu hắn, ngươi muốn chết cũng được nhwgn đừng kéo Ngự Thiên cung làm đệm lưng!

- Thứ ba, Lý thị từ trước đến nay đều thanh cao, Ngự Thiên cung ta không với nổi! Nếu ngươi cố ý để bọn họ tham gia trận thi đấu, vậy ta sẽ đuổi cả ngươi ra khỏi Ngự Thiên cung!

Ba tiếng đếm nặng trịch giống như tiếng chuông lớn vang vọng trong tim của mỗi người, nhất thời phần lớn người của Ngự Thiên cung ở đây không ngừng gật đầu.

- Đúng vậy! Chỗ chúng ta vốn là nơi ẩn thế thanh tu, dẫn những người này vào, sau này có ổn không?

Một vài đệ tử Ngự Thiên cung lộ ra vẻ mặt buồn bã, lo lắng.

Trong chư hầu trưởng lão, một vài người thuộc phái trung lập cũng bắt đầu nói xen vào:

- Cổ Nhạc trưởng lão, ngươi không nói với chúng ta biết về những tình huống này, nếu là vậy, chúng ta kiên quyết không để cho hai hài nhi này bước vào Ngự Thiên cung! Ngươi không thể khiến cho chúng ta khó xử được!

- Đúng vậy đúng vậy, Ngự Thiên cung ở sáu lục ba châu một biển bao nhiêu đệ tử, không nên vì hai người ngoài mà đẩy mọi người vào trong tình cảnh nguy hiểm như vậy được!

- Lý thị từ trước đến nay không để ý đến chúng ta, chúng ta cần gì phải vì những người này chứ! Ôi!

Quan Lan lại tức giận, cơ thể mập mạp xoay lại nhìn mấy chư hầu trưởng lão nói:

- Các trưởng lão, đừng chỉ nghe lời nói một phía của Tả Khâu Phong!

Thấy Tả Khâu Phong chỉ nói vài câu đã làm cho người ta dao động, đúng là bản lĩnh không nhỏ. trong lòng Cổ Nhạc thầm cười lạnh.

Đối mặt một ít chư hầu trưởng lão quay ngược lại phản chiến, vẻ mặt Cổ Nhạc trưởng lão dần dần nghiêm trọng. Thật ra câu nói sau cùng của Tả Khâu Phong mới là mục đích thực sự, hắn lập tức lớn tiếng cười nói.

- Ngự Thiên cung trở nên bó tay bó chân như vậy từ lúc nào thế? Ngay cả Thánh Sơn cũng sợ à? Ngự Thiên cung ta không có khả năng rùa đen rút đầu!

Cổ Nhạc trưởng lão nhìn xung quanh, giọng nói giọng nói trầm nặng yếu ớt truyền khắp các ngóc ngách của quảng trường.

- Sao vậy? Ngự Thiên cung biến thành kẻ hèn nhát rồi sao? Con cháu Lý thị bị người ta diệt môn, Ngự Thiên cung ta vươn cứu giúp là sai ở chỗ nào? Con cháu Lý thị có thiên phú thế nào, chính các ngươi cũng thấy được! Thánh Sơn bắt nạt đến trên đầu của Ngự Thiên cung ta, các ngươi thì hay rồi, nhắm mắt không quan tâm sao?

Cuối cùng, Cổ Nhạc xoay đầu lại, chỉ tay về phía Tả Khâu Phong và cả Vu Khôn và Thành Cao Minh bên cạnh, gầm phẫn nộ nói:

- Còn nữa, Tả Khâu Phong! Khi ta tiến vào Ngự Thiên cung, các ngươi còn không biết đang ở chỗ nào đâu! Đuổi lão phu ra ngoài, các ngươi còn chưa có tư cách này!

- Cổ Nhạc, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không biết sai!

Vu Khôn và Thành Cao Minh giả vờ vô cùng đau đớn.

- Đúng vậy, Cổ Nhạc trưởng lão, Ngự Thiên cung không phải nhằm vào ngươi, chỉ là ngươi đột nhiên dẫn theo ba người ngoài tiến vào là rất không thích hợp! Ta cảm thấy ngươi vẫn nên suy nghĩ lại đi!

Thành Cao Minh còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, dùng lời lẽ gây xích mích.

Tả Khâu Phong đi lên phía trước, lớn tiếng tiếp lời:

- Cổ Nhạc! Ngự Thiên cung không phải là nơi để ngươi bày ra tư cách, không phải là đúng sai, ai đúng ai sai, tất cả mọi người đều biết. Mời Linh Nhạc Phong rời khỏi cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn ngày hôm nay! Sau này, hai đệ tử này cũng không phải là người của Ngự Thiên cung! Ngự Thiên cung ta không chấp nhận người có lai lịch không rõ ràng!

Cuối cùng, Tả Khâu Phong cười dữ tợn, nói:

- Về phần Tô Dật tự tiện xông vào, nếu cung chủ đã xử quyết thì thôi! Nếu không, Ngự Thiên cung chúng ta nhất định phải giam giữ hắn, tra hỏi lai lịch của hắn! Đoạt tu vi để tránh gặp mối họa sau này!

- Ngươi dám!

Một đám người Linh Nhạc Phong phẫn nộ gầm lên!

- Ầm!

Chỉ một thoáng, tất cả đều xôn xao. Mọi người cuối cùng đã có tiếng nói thống nhất trước lời trách cứ của Cổ Nhạc!

- Trục xuất người ngoài, giữ vững Ngự Thiên cung ta, trục xuất người ngoài, giữ vững Ngự Thiên cung ta!

Những tiếng hô đồng thanh với khí thế hùng hồn, thanh thế khiếp người, giống như sóng triều đánh vào trên thân của Linh Nhạc Phong và ba vị phó cung chủ.

Một vài người vốn cùng trận doanh với Cổ Nhạc, các cung chủ đều tập trung lại với nhau, đi tới bên cạnh Cổ Nhạc trưởng lão, khẽ nói.

- Cổ Nhạc cung chủ, làm thế nào đây! Tả Khâu Phong đã đi trước, cứ tiếp tục như vậy, sẽ không ổn đây. Bây giờ cung chủ còn chưa tới, ngày hôm nay rất có thể Ngự Thiên cung sẽ có đại biến!

Cổ Nhạc hơi trầm ngâm, cũng biết đó chẳng qua là Tả Khâu Phong mượn cớ, là mồi lửa để hắn cướp vị trí cung chủ mà thôi. Mình là tinh hỏa cuối cùng của mạch cung chủ, nhất định phải chống đỡ được tới khi cung chủ tới mới thôi.

- Cung chủ, Tô tiểu tử, các ngươi nhanh tới đi!

Trong lòng Cổ Nhạc rất lo lắng.

Đối mặt với tình hình phức tạp như vậy, Lý Thi Nhiên và A Sơ có vẻ hoảng hốt lo sợ, từng mồ hôi giọt lớn như hạt đậu rơi xuống. Thiên Trường lại đứng bên cạnh khẽ an ủi.

Lý Thi Nhiên cắn chặt đôi môi và hít sâu một hơi, dẫn theo A Sơ lướt qua đám người, quỳ xuống và dập đầu trước Cổ Nhạc trưởng lão.

- Bịch!

- Bịch!

- Bịch!

Ba tiếng dập đầu cực mạnh chẳng khác nào búa tạ đánh vào trong lòng của Cổ Nhạc và những trưởng lão bên mạch cung chủ ở đây. Lý Thi Nhiên sớm đã giàn dụa hai hàng nước mắt.

Số phận của hai tỷ đệ quá kém cỏi, sinh ra không gặp thời, chịu khổ, lúc này lại gặp phải Ngự Thiên cung như vậy, trong lòng đã giá lạnh, không có bất kỳ hi vọng nào nữa.

- Sư tôn, ta và A Sơ không ngờ rằng lại mang tới cho ngài rắc rối lớn như vậy, một ngày làm sư phụ thì cả đời là cha. Ta và A Sơ tuyệt đối sẽ không gánh nặng của ngài!

Cổ Nhạc nặng nề lắc đầu, than thở:

- Nhiên nhi, ngươi không cần như vậy!

Lý Thi Nhiên như hoa lê trong mưa, cười thê lương lại tuyệt vọng nhìn A Sơ nói:

- A Sơ, ta không muốn ở đây nữa, chúng ta về nhà thôi!

Nhất thời, tất cả người vây xem đều có chút nghi ngờ, không phải bọn họ đều bị diệt môn, làm gì còn có nhà nữa?

A Sơ nặng nề gật đầu, đôi mắt đỏ hoe, hồn khí nóng bỏng chẳng khác nào Hỏa Nhân, nói với Cổ Nhạc trưởng lão.

- Sư phụ, tình nghĩa kiếp này, kiếp sau chúng ta sẽ trả lại! Nếu Tô đại ca trở về, sư phụ nói cho hắn biết, kiếp sau A Sơ ta vẫn muốn làm tiểu huynh đệ của hắn!

Lúc đầu nghe Lý Thi Nhiên nói, trong lòng Cổ Nhạc đã rất xúc động, những lời A Sơ nói lại giống như một tiếng sét vang tận mây xanh, gương mặt tang thương đột nhiên biến đổi.

Chỉ thấy từ trong lòng bàn tay của Lý Thi Nhiên và A Sơ đều có ánh sáng phát ra, đánh thẳng vào tim mình!

- Nhiên nhi, Sơ nhi! Không cần!

Khóe mắt Cổ Nhạc muốn nứt ra, trong lòng hét lớn.

Mà mọi người ở đây đều nín thở. Đến bây giờ bọn họ không ngờ hai người nhỏ tuổi lại có thể vì Cổ Nhạc, vì Ngự Thiên cung mà lựa chọn hi sinh!