← Quay lại trang sách

Chương 1622

Kim Long ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, năng lượng đáng sợ từ bên trong tràn ngập ra!

Không gian xung quanh nổ từng tấc, lập tức lấy một loại tốc độ khủng khiếp cắn nuốt hết ba tia sáng màu vàng. Lần này, Hàn Vũ Long dùng toàn lực hét lớn!

- Chiến! Nuốt cho ta!

Hàn Vũ Long phẫn nộ lớn tiếng gầm lên, ý chí chiến đấu sắc bén như đao phát ra!

- Ngao!

Kim Long nhìn trời gầm lên vô cùng hung hãn!

Theo Kim Long cắn nuốt, thân hình Hàn Vũ Long bỗng nhiên hạ xuống, trong hai tay có ánh sáng điên cuồng phun ra, nguyên khí toàn lực ra, hai tay nắm chặt thành quyền.

Trong lúc tinh quang bắn ra, một quyền quang từ trog lòng bàn tay chợt bắn ra, liên tục đánh ba quyền vào ba người phía dưới, hắn đánh vô cùng chính xác vào đầu vai của đám người Tả Khâu Phong và Vu Khôn!

- Ầm ầm ầm!

Tấm lá chắn vàng bị ép không ngừng hạ xuống đất, giống như trên trời có pháo lớn rơi xuống, sắc mặt ba người biến đổi, không ngờ Hàn Vũ Long có tốc độ như quỷ mỵ, đầu vai lún xuống, cơ thể cũng ầm ầm quỳ xuống, khi bọn họ lại muốn đứng dậy, Hàn Vũ Long đã nhân cơ hội mở ra lĩnh vực tuyệt đối.

- Ong ong!

Đột nhiên rơi vào trong không gian, ba người run rẩy một hồi, tâm thần bị công phá chấn động, dường như nhìn thấy một con rồng lớn hung hãn đang há cái miệng dài, to như chậu máu, con mắt phát ra ánh sáng, trực tiếp lao về phía mình.

Bên trong không gian tối tăm, Kim Long uốn lượn, di chuyển, khắp bầu trời có đầy ánh sáng màu vàng vô cùng rực rỡ hắt ra khiến tất cả mọi người đau mắt, áp lực giống như vượt qua trời đất cổ xưa nhất thời ghim chặt ba người xuống đất, không dám ngẩng đầu!

- Phụ thân! Quá tuyệt vời!

Hàn Vũ Long đánh một đòn thuận lợi, Hàn Vũ Nhu không ngừng vỗ tay tán thưởng, hân hoan.

- Năng lực không gian của con rắn quá mạnh mẽ, nắm lấy cơ hội ngăn chặn ba người, nhưng xem ra không chống đỡ được bao lâu!

Mắt Cổ Nhạc lóe sáng, trầm ngâm nói.

- Không sai, đừng thấy con Kim Long nhỏ rất thô lỗ ngông cuồng, trong lòng lại rất tinh tế! Lấy nhanh đánh nhanh! Lấy bạo chế bạo! Năng lực thực chiến của người Ngự Thiên cung còn kém nửa phần.

Lão già cao ráo phía xa mỉm cười nói, liên tục gật đầu, bên trong mắt đầy vẻ tán thưởng.

- Vù vù!

Hàn Vũ Long không ngừng điên cuồng phun ra nguyên khí, ánh sáng màu vàng trên toàn thân giống như sóng triều không ngừng đập vào trên thân ba người hết đợt này tới đợt khác, đồng thời từng giọt mồ hôi giọt như hạt đậu rơi xuống chằm, sắc mặt trắng bệch, có phần cố sức!

- Nhu nhi, qua đây, phụ thân bắt bọn họ quỳ trước mặt con. Người nào đánh con, con cứ tùy tiện đấm đá đi!

Gương mặt Hàn Vũ Long có chút trắng bệch, nguyên khí giống như từ trên thân nhanh chóng chảy đi, có thể cảm giác khí tức Hàn Vũ Long đang nhanh chóng giảm sút.

Hàn Vũ Nhu không ngừng gật đầu, nhìn ba lão quỷ, gót chân nhẹ nhàng đạp một cái, nhanh chóng đến gần, mỉm cười nói:

- Được! Phụ thân ngươi thật lợi hại! Ba lão quỷ này đều không phải là đối thủ của phụ thân!

Cổ Nhạc giơ tay ngăn cản Hàn Vũ Nhu ngăn cản, trầm giọng nói:

- Hàn cô nương không nên đi! Nguy hiểm!

Đám người Tả Khâu Phong bị trấn áp tới đỏ mặt tía tai, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Vũ Long, trong lòng đầy căm hận, cắn răng nói.

- Hàn Vũ Long, Kim Long Không Gian Thuật này của ngươi còn xa mới đạt tới đại thành, ngươi trấn áp được chúng ta nhất thời lại có tác dụng gì, đợi chúng ta đứng lên, chính là thời điểm chết của ngươi!

Trên gương mặt Vu Khôn và Thành Cao Minh cũng đầy sát ý, uy vũ bất khuất, dẫu có chết không theo, hừ một tiếng nói:

- Ta không tin ngươi dám đối địch với Ngự Thiên cung chúng ta!

- Ha ha ha!

Khóe miệng Hàn Vũ Long cong lên, lạnh lùng nói:

- Dù chưa đại thành nhưng đã đủ rồi, thừa sức giết các ngươi!

- Làm càn, ngươi dám!

Ba người đồng thời chợt quát, không kìm được cơn giận, tàn bạo trừng mắt với Hàn Vũ Long.

- Ầm ầm!

Hàn Vũ Long như hổ đói rình mồi, trong mắt bắn ra tinh quang, tay phải ầm ầm bổ ra, lấy một loại sét đánh ngang tai, lập tức đè chặt đầu của ba người xuống.

- Các ngươi không phải nói các ngươi đứng đầu Vân Châu sao? Không có Đoan Mộc, các ngươi tính là gì chứ!

- Ầm ầm ầm!

Chưởng ấn hạ xuống, quyền quang sắc bén trực tiếp đánh ra thành một hố sâu ở trên nền đá trắng trước mặt ba người. Hướng ba người quỳ đúng lúc là vị trí của Hàn Vũ Nhu, biểu hiện cũng như dập đầu vậy.

Chỉ một thoáng, mắt ba người tóe lửa, máu tươi chảy ròng ròng, trán nhất thời sưng lên một cục lớn, tinh quang trong mắt bắn ra chợt ảm đạm, kình khí toàn thân không ngừng giảm xuống.

Đau đớn dữ dội làm cho ba người không ngừng phát ra tiếng kêu đau đớn, khí tức của Hàn Vũ Long phong tỏa chặt trên thân ba người, khiến cho bọn họ không thể động đậy, đuôi Kim Long trực tiếp cuốn chặt lấy ba người từ cổ đến thân, càng cuốn càng chặt, giống như con trăn lớn quấn lấy con mồi.

- Xuy xuy!

Quần áo của ba người bị vảy rồng xé rách, tiếng động phát ra làm cho tất cả mọi người run lên, chỉ thấy cái đuôi lớn của Kim Long điên cuồng xoay chuyển, vảy rồng vô cùng sắc bén giống như mũi kiếm đâm vào trong thân thể của ba người, máu thịt nhất thời nát bét, mơ hồ trong xương thịt lại còn có thể nhìn thấy xương trắng!

- A!

- Đau!

- Hàn... Vũ Long, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Mắt Tả Khâu Phong lồi ra, khí tức đã vô cùng suy yếu, máu tươi ồ ồ chảy ra, cảnh tượng vô cùng đẫm máu.

- Có bản lĩnh thì thả ta ra! Có bản lĩnh đấu hồn thuật với ta!

Vu Khôn điên cuồng kêu to, giống như phát điên.

- Ầm!

- Chờ tới kiếp sau rồi hãy nói! Ngự Thiên cung sau này không có ngươi!

Sát ý của Hàn Vũ Long lập tức dâng trào, năng lượng Kim Long đáng sợ bắt đầu dao động, đuôi lớn phát ra ánh sáng màu vàng lại quăng qua, tạo thành một dường cong kỳ lạ lướt qua chân trời, lập tức tới trước mặt ba người.

- Vù vù!

Bỗng nhiên, đuôi ánh sáng còn chưa tới thân thể của ba người, trên không trung có một vết nứt tối tăm từ phía xa lao tới, nhất thời thần quang của Kim Long bị vết nứt bao trùm, giống như hơi nước bốc lên và biến mất.

Vết nứt giống như hố đen dần hút đi năng lượng Kim Long trên thân Hàn Vũ Long, chờ tới khi Hàn Vũ Long lại vận chuyển nguyên khí, lực hút cực lớn trong vết nứt đã trút xuống.

Trong thoáng chốc, vẻ mặt Hàn Vũ Long lập tức tái nhợt, ngực nghẹn lại và cuối cùng phun ra một vòi máu, người cũng bị đẩy lui mười mấy trượng.

- Ngao!

Kim Long nổ tung trên bầu trời và biến mất.

Ánh sáng màu vàng chói lòa giống như từng mảnh vỡ tiêu tan, nguyên khí trên thân Hàn Vũ Long hiện lên lỗ thủng và tản ra xung quanh, năng lượng không gian đáng sợ làm cho xung quanh xuất hiện rất nhiều vết nứt rất nhỏ!

Hàn Vũ Long đột nhiên biến sắc, liên tục lùi lại trong không trung, người giãy dụa, ánh sáng chợt biến đổi. Hắn vội vàng thu lại nguyên khí và mở ra màn ánh sáng hộ thể. Ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn vết nứt kia.

Trong mắt Cổ Nhạc và tất cả trưởng lão còn lại đầy chấn động, cơ thể run rẩy trước sự biến hóa của không gian.

- Là nàng!

Cổ Nhạc kinh ngạc kêu lên!

- Là nàng!

Hàn Vũ Long cũng hơi thất thần, Hàn Vũ Nhu nhanh chóng chạy tới bên cạnh, lộ vẻ quan tâm thân thiết thì thầm nói.

- Phụ thân ngươi không sao chứ? Là ai vậy?

Hàn Vũ Nhu thở hổn hển, có chút nghi ngờ.