Chương 1623
Chỉ thấy Hàn Vũ Long vẫn luôn không nói gì, Hàn Vũ Nhu nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy trong vết nứt có một bóng trắng như mộng như ảo chậm rãi đi ra.
Một nữ tử một bước sinh sen, ba bước lay động, gương mặt trắng hơn tuyết, băng thanh ngọc khiết, sắc trời càng tôn thêm gương mặt tuyệt mỹ và thần thánh của nàng.
- Vù vù!
Sấm chớp và mây đen, gió mạnh dần dần tiêu tan, bóng dáng giống như tiên tử vừa bước ra, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc cùng khó tin.
- Trên đời lại có gương mặt đẹp như vậy!
Lý Thi Nhiên và Hàn Vũ Nhu là nữ nhưng trong lòng cũng phải thán phục, càng không cần nói tới những nam tử ở đây.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc thán phục, trong mắt mỗi người đều in một bóng dáng nữ tử với gương mặt xinh đẹp vô song, dáng người hết sức hoàn mỹ.
Trong lúc ngón tay nâng lên, làn da như sáng lên giống như dương chi bạch ngọc, mấy sợi tóc màu xanh bồng bềnh.
Gương mặt tinh tế thanh lệ, chiếc mũi thẳng cùng đôi mắt long lanh lại đủ để trấn áp người khác, đôi môi mọng mím lại lộ ra vẻ nguy hiểm.
Vẻ đẹp của nàng yên tĩnh lạnh lùng lại có chút nghiêm nghị, cao ngạo vô song, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào, giống như mỹ nhân không dính khói lửa nhân gian.
Mái tóc đen nhánh được búi cao kiểu công chúa, hai hàng lông mày mảnh mai lại dài như tranh vẽ, nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng khí tức trên người lại làm cho người ta có cảm giác như rơi vào trong dòng sông dài năm tháng, một ánh mắt sẽ làm cho người kia không thể thoát ra được.
Làn da trắng như tuyết kết hợp với một chiếc áo choàng dài màu trắng hoàn mỹ, xuống dưới là hai bầu ngực lớn, đi xuống nữa là đôi chân thon dài như ẩn như hiện, cho dù bị che dưới áo bào trắng vẫn khiến người ta tưởng tượng được vòng eo nhỏ nhắn không quá một vòng tay, chỉ một thoáng lại có thể làm cho tất cả mọi người chấn động, say đắm.
- Ực!
Các nam tử xung quanh đều nuốt nước bọt, tiếp tục nhìn về phía đám người Tả Khâu Phong và Hàn Vũ Long, bọn họ làm gì còn tinh thần đánh nhau nữa. Ánh mắt hai người nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào giai nhân tuyệt thế như từ trong bức tranh bước ra kia!
- Nàng là... là ai! Làm sao có thể đẹp như vậy!
Hàn Vũ Nhu khẽ nói, mỹ nhân như vậy thực sự không thấy nhiều.
Hàn Vũ Long thất thần lắc đầu, khẽ nói:
- Không biết, ta chỉ mong không phải là nàng, dường như đúng, lại dường như không phải. Nhưng thế nào cũng càng lúc càng dễ nhìn!
Hàn Vũ Nhu nghi ngờ nhìn Hàn Vũ Long, phụ thân luôn anh minh thần võ, nổi bật không tầm thường tự nhiên lại thất thố như vậy, giống như một người ở dưới đất ngưỡng mộ nhìn lên. Trong giây lát Hàn Vũ Nhu cũng ngây người nhìn lên không trung.
- Phụ thân làm sao vậy? Dù sao cũng không đến mức nhìn thấy mỹ nữ thì không động đậy được chứ!
Hàn Vũ Nhu khẽ nói.
Cổ Nhạc nhất thời lắc đầu, trong lòng thầm than:
- Không trách được hai năm qua cung chủ đều không muốn đi ra, ngài càng ngày cả trẻ, gương mặt kia sợ là sẽ khiến cho tất cả nữ nhân trong thiên hạ đố kị!
- Thuộc hạ Cổ Nhạc tham gia cung chủ!
Cổ Nhạc dẫn đầu, cung kính quỳ xuống đất, nhìn về phía nữ tử kia và kêu lên một tiếng, giống như cảnh báo lập tức đánh thức những kẻ đang si mê.
- Xôn xao "
Tất cả trưởng lão ở đây nhất thời không nhịn được, hít sâu một hơi và trực tiếp quỳ trên mặt đất, có vài người nhát gan, lại trực tiếp ngã lăn trên mặt đất.
- Ầm ầm!
Những người còn lại giống như chú chim bị gãy cánh, nhưng rất ăn ý cùng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu, toàn thân run rẩy.
Đám người Tả Khâu Phong và Vu Khôn đang quay lưng lại, nhìn thấy phản ứng của tất cả mọi người, bọn họ nhất thời lộ vẻ sợ hãi, chậm rãi quay đầu, khi nhìn thấy gương mặt của nữ tử thì nhất thời co quắp trên mặt đất.
Nữ tử vừa đi ra chính là cung chủ của Ngự Thiên cung, Đoan Mộc Tiêu Mạn.
Trong mắt Hàn Vũ Long lóe tinh quang, Hàn Vũ Nhu có thể cảm giác Hàn Vũ Long run rẩy.
- Cung... Cung chủ? Quả thật là Đoan Mộc Tiêu Mạn à?
Hàn Vũ Nhu nghẹn họng nhìn trân trối, thất thần kêu lên.
Tất cả những người không phải người của Ngự Thiên cung đều kinh ngạc, Cổ Nhạc trưởng lão và tất cả cường giả Ngự Thiên cung đều đã trên bảy mươi, sao cung chủ này mới chỉ có hai mươi tuổi?
- Nàng có lẽ còn lớn tuổi hơn cả bà nội của con đấy!
Hàn Vũ Long khẽ nói.
- Bịch!
Một câu nói này khiến Hàn Vũ Nhu khiếp sợ đến mức trực tiếp nhảy lùi lại một bước, lập tức che môi. Nàng trốn qua bên cạnh Hàn Vũ Long, giống như nhìn thấy quái vật vậy!
Chỉ thấy Đoan Mộc Tiêu Mạn nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt giống như băng sương nhìn mỗi người ở đây, vòng teo duyên dáng yêu kiều lại tản ra khí lạnh khiếp người giống như hàn băng nghìn năm. Tất cả mọi người đều bất giác run rẩy.
- Người đâu?
Đoan Mộc Tiêu Mạn thản nhiên nói.
Hai chữ ngắn ngủi từ trong cổ họng của Đoan Mộc Tiêu Mạn phát ra, nhẹ nhàng như lông vũ, lại không khác nào tiếng suối róc rách chảy vào trong lòng mỗi người, đồng thời lại mang theo nhiệt độ cực thấp, khiến thần thức của mỗi người gần như đóng băng.
Tất cả mọi người hiểu rõ, Đoan Mộc Tiêu Mạn tới để hỏi tội, tuy ngày mai cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn mới chính thức bắt đầu.
Nhưng hôm nay là thời điểm kiểm tra báo danh, tất cả đệ tử thân truyền phải có mặt, tuyệt đối sẽ không vắng vẻ, thê thảm, chỉ lác đác mấy người như vậy.
Quảng trường Trung Chấn lớn như vậy bị gió lạnh thổi qua, có vẻ càng thêm vắng vẻ.
Chỉ có Cổ Nhạc trưởng lão tiếp tục nói:
- Hồi bẩm cung chủ, ngày hôm nay đúng là ngày báo danh của cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn, nhưng đã bị Tả Khâu Phong phá hỏng hết!
Tả Khâu Phong đột nhiên bị điểm danh, chỉ một thoáng giống như tội nhân, nằm trên mặt đất hết sức lo sợ, từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu cùng nước mắt lăn xuống.
- Cung... Cung chủ, ngươi đừng nghe Cổ Nhạc nói lời mê sảng, cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn ngày hôm nay hoàn toàn bình thường, đều tại hắn dẫn theo hai người ngoài tiến đến, còn muốn mời Vô Lượng Môn chủ đến, uy danh của Ngự Thiên cung chúng ta đều phải bị bọn họ phá hỏng hết!
Thiên Trường và A Sơ nhất thời chán nản, Cổ Nhạc trưởng lão cũng nhíu mày. Trước mặt cung chủ, hắn là trưởng lão không tiện tiếp tục gây khó dễ, không ngờ Tả Khâu Phong lại làm kẻ ác cáo trạng trước, thật sự buồn nôn.
- Tả Khâu Phong, mười tám đời tổ tông của ngươi thật thối tha!
Dù sao A Sơ cũng đã không phải là người của Ngự Thiên cung, trong lòng vì chuyện của tỷ tỷ mà vô cùng tức giận.
- Đúng, Tả lão đầu, ngươi bớt thả rắm thối đi!
Hàn Vũ Long cũng thuận thế mắng.
Tả Khâu Phong lại rất bình tĩnh, không nói một lời, nhất thời tất cả trưởng lão giáo chức ở đây đều lộ vẻ xem thường, đúng là nghi ngờ mình đã đứng sai đội ngũ.
- Xuy xuy!
Sắc mặt Đoan Mộc Tiêu Mạn vẫn không hề thay đổi, tay ngọc khẽ nâng lên, linh hồn mênh mông cuồn cuộn nhất thời giống như cuồng phong mưa rào đánh vào trên tâm hồn của mọi người.
Năng lượng giống như gợn sáng nhộn nhạo, vết nứt không gian lập tức đóng lại, sấm chớp gió bão đan xen.
- Thật mạnh! Mấy năm nay, nữ nhân này mạnh hơn quá nhiều!
Hàn Vũ Long híp mắt, nguyên khí xoay chuyển, ba gã cung chủ bị trấn áp lập tức cảm giác thoải mái hơn nhiều.