← Quay lại trang sách

Chương 1624

Vẻ mặt Đoan Mộc Tiêu Mạn thản nhiên nhìn Hàn Vũ Long, đôi mắt giống như bảo thạch quyến rũ, cảm giác lực lượng giấu vào trong đó.

- Ngươi có thể thả người không?

Hàn Vũ Long chấn động, giọng nói mềm mỏng của Đoan Mộc Tiêu Mạn lại kèm theo sự cương quyết không thể nghi ngờ, khí tức của mình vô thức yếu đi nửa phần.

- Bọn họ tổn thương nữ nhi của ta!

Hàn Vũ Long bướng bỉnh cãi lại.

Đoan Mộc Tiêu Mạn nhìn kỹ Hàn Vũ Nhu bên cạnh Hàn Vũ Long, bị Đoan Mộc Tiêu Mạn nhìn như thế, Hàn Vũ Nhu từ trước đến nay luôn hào phóng bất kham cũng trở nên xấu hổ.

- Ngươi cũng có nữ nhi rồi.

Đoan Mộc Tiêu Mạn nhìn Hàn Vũ Long, trong ánh mắt lạnh lùng như băng.

Hàn Vũ Long không ngờ Đoan Mộc Tiêu Mạn nói ra những lời này, nhất thời hết sức khó xử, khẽ nói:

- Ừ, năm đó ta ngưỡng mộ uy danh của Kình Thiên Nhất Hạc, hai lần công kích xin chỉ giáo, không ngờ Đoan Mộc Kình Thiên đã không còn, chỉ có ngươi trấn thủ! Bây giờ suy nghĩ lại cũng là chuyện ba mươi năm trước.

- Ừ... Ngươi vẫn xinh đẹp như vậy!

Hàn Vũ Long có chút nhăn nhó, có chút xấu hổ, gương mặt như đao khắc thoáng ửng hồng.

Hàn Vũ Nhu nhất thời ngây người. Đây là chuyện gì? Phụ thân ta, Đoan Mộc Tiêu Mạn, Kình Thiên Nhất Hạc? Xấu hổ? Đều là chuyện gì vậy!

- Chúng ta coi như có chút giao tình, ngươi đi đi!

Đoan Mộc Tiêu Mạn dường như căn bản không nghe lời Hàn Vũ Long nói.

Hàn Vũ Long lập tức nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Nhưng bọn họ chết chưa hết tội!

- Ngươi đã đả thương bọn họ, bọn họ cũng đã nhận tội, có được chết hay không là do ta quyết định, chứ không phải ngươi!

Trên gương mặt Hàn Vũ Nhu chợt hiện ra sát khí sắc bén như dao phóng về phía Hàn Vũ Long.

- Phụt phụt!

Quầng sáng hộ thể của Hàn Vũ Long lập tức bị nghiền nát, giống như từng mảnh vỡ nổ tung ở chân trời, trong đó còn lẫn cả máu của Hàn Vũ Long, chỉ thấy phía xa hiện ra một bóng đen, Hàn Vũ Long lập tức tê liệt ngã xuống cách đó mấy trượng, che ngực đau đớn rên rỉ không ngừng!

Kim Long bay lộn, cơ thể run rẩy.

Tất cả mọi người không ngừng run rẩy, căn bản không biết vừa xảy ra chuyện gì. Đoan Mộc Tiêu Mạn có tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi! Hàn Vũ Long cường thế như vậy không ngờ ở trước mặt Đoan Mộc Tiêu Mạn không chịu nổi một đòn!

- Nữ nhân này quá biến thái!

Hàn Vũ Long đau đớn rên rỉ không ngừng, trong lòng giống như dời sông lấp biển, ngoài miệng lại nói.

- Tu vi của Đoan Mộc cung chủ càng lúc càng cao, trong thế hệ ta đúng là cả đời khó có thể nhìn bóng lưng nàng!

- Phụ thân!

- Lão yêu bà! Ngươi dám tổn thương phụ thân ta! Ta muốn lấy mạng của ngươi!

Không đợi Đoan Mộc đáp lời, Hàn Vũ Nhu nhìn thấy phụ thân bị thương liền xông về phía trước.

Một câu nói này vừa ra, tất cả mọi người ở đó lập tức ngẩn người, không nhịn được toát mồ hôi vì Hàn Vũ Nhu, hai mắt Cổ Nhạc tối sầm suýt nữa ngất đi, hắn lập tức lao ra, ngăn cản trước người Hàn Vũ Nhu, kéo nàng về.

- Vút!

Hàn Vũ Long không để ý tới ngực đang chảy máu, cố gắng đứng dậy, dùng sức đẩy Hàn Vũ Nhu xuống đất, chỉ còn lại Hàn Vũ Nhu thất thần sợ hãi, đứng ngẩn người.

- Ầm!

Chỉ nghe một tiếng động lớn vang lên, một dải nguyên khí màu xanh từ trên bầu trời bay xuống, Cổ Nhạc và Hàn Vũ Long bất đắc dĩ lại ngưng tụ ra vô số ánh sáng nguyên khí thuộc tính.

Hai người nhất thời trực tiếp thi triển ra lĩnh vực không gian, dao động chấn động càn khôn khủng khiếp không gì sánh được va chạm với dải nguyên khí màu xanh.

- Ầm!

Hai người mới chống đỡ không tới một giây đã ngã xuống đất, kỳ lạ là trên đó không hề xuất hiện vết nứt nào.

Hai người giống như mọc ra từ trên mặt đất vậy.

- Cung chủ xin hay nương tay! Lão hủ có lời!

Cổ Nhạc không nhịn được bắt đầu cầu xin, một gương mặt luôn thản nhiên đã kinh hãi không thôi, máu tươi tràn ra.

- Xuy!

Đoan Mộc Tiêu Mạn nhất thời thu lại lực lượng, hai người nhanh chóng lao ra khỏi mặt đất, cuối cùng không nhịn được phun ra từng ngụm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, rõ ràng đã bị thương rất nặng.

Nếu vừa rồi không phải Hàn Vũ Long đúng lúc đẩy Hàn Vũ Nhu đi, sợ rằng lúc này nàng đã mất mạng rồi.

Thực lực nghiền ép này làm cho tất cả mọi người kinh hãi, trong ánh mắt chậm rãi lộ vẻ khiếp sợ.

Cho dù đối mặt với Cổ Nhạc, Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng hoàn toàn không nương tay, chỉ nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Đám người ngoài nên trừng phạt một chút!

- Phụ thân!

Tay chân Hàn Vũ Nhu không còn chút sức lực nào bò đến bên cạnh, không ngừng khóc.

Hàn Vũ Long thở hổn hển, nhìn Hàn Vũ Nhu cười nói:

- Phụ thân không sao. Bên ngoài không phải như trong nhà, không nên nói chuyện lung tung! Ha ha".

Hắn còn chưa nói xong lại phun ra một ngụm máu. Các cường giả phía sau liền xông tới, rót nguyên khí cho Hàn Vũ Long.

- Ta sai rồi, phụ thân, ta sai rồi!

Hàn Vũ Nhu vẫn không ngừng khóc, dáng người quyến rũ không khỏi run rẩy.

- Lấy đan dược Huyền phẩm cho Cổ Nhạc gia gia của con dùng đi!

Hàn Vũ Long nói nhỏ.

Ánh mắt Hàn Vũ Nhu lập tức sáng ngời, cho hai người dùng đan dược. Sắc mặt hai người thoáng ửng đỏ, nhưng vẫn bị thương rất nghiêm trọng, không có cách nào nhúc nhích.

- Đoan Mộc cung chủ, tiểu nữ trẻ người non dạ nên nói linh tinh, nếu ngươi thật sự muốn giáo huấn, mời cứ giết ta đi!

Hàn Vũ Long vừa rồi không ai bì nổi, lúc này lại vì Hàn Vũ Nhu mà ăn nói khép nép, mọi người ở đây đều hít sâu một hơi, lắc đầu thán phục.

Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều vô nghĩa!

Đoan Mộc nhìn Lý Thi Nhiên vẫn nằm ở trên mặt đất, cùng với A Sơ đã ngất đi, trong mắt có chút ưu thương và dao động không dễ nhận thấy.

Đoan Mộc nhìn Hàn Vũ Long, buồn bã nói:

- Ngươi đã cứu đệ tử của Ngự Thiên cung ta, ta tạm thời tha cho ngươi lần này!

- Ba mươi năm trước, ta trước sau tha cho ngươi hai mạng, lần này ta lại tha cho ngươi, ba mạng đổi lấy phó cung chủ của ta, ngươi còn ngăn cản không?

Trong mắt Cổ Nhạc không khỏi dao động, thầm nghĩ:

- Giết người không đủ để lập uy, lấy đức thu phục người mới là mưu trí! Cung chủ của ta dốc hết sức đấu càn khôn, rộng lượng với người! Thật sự không hổ danh là cung chủ của Ngự Thiên cung ta!

- Còn không mau cảm ơn Đoan Mộc cung chủ!

Cổ Nhạc ho khan một câu, đẩy cha con Hàn thị đang thất thần, sau đó lại có máu tươi chậm rãi chảy ra.

Hàn Vũ Nhu hoảng hốt lo sợ vội vàng cùng Hàn Vũ Long khẽ gật đầu, trong mắt đầy kính nể và sợ hãi. Hàn Vũ Long nói:

- Cảm ơn Đoan Mộc cung chủ, Tiểu Long bái phục!

- Cổ Nhạc, dẫn Tả Khâu Phong, Vu Khôn, Thành Cao Minh cùng với tất cả mọi người đi Thiết Quy Các! Tất cả người Ngự Thiên Xuyên đã rời đi trước đó cũng dẫn đi theo luôn đi!

Đoan Mộc Tiêu Mạn khẽ nói rồi xoay người rời đi.

- Vâng!

Cổ Nhạc cao giọng nói, ánh mắt nghiêm túc.

- Tha mạng, cung chủ, tha mạng!

Rất nhiều người đều ngửi được sự nguy hiểm, bọn họ sợ hãi không ngừng run rẩy!

Rất nhiều người vừa rồi rời khỏi Ngự Thiên Xuyên cùng cường giả ở lại không mở kết giới bảo vệ Ngự Thiên Xuyên cũng không khác nhau, trong lòng lúc này đều lo lắng không yên, không ngừng kêu tha mạng.