Chương 1625
Tiếp tục nhìn về phía Tả Khâu Phong và ba vị phó cung chủ, thấy bọn họ ủ rũ giống như cà tím, suy yếu mệt mỏi, vẻ mặt cực kỳ tuyệt vọng, chuyện mình trăm phương ngàn kế lên kế hoạch nhiều năm, lại bị Đoan Mộc dễ dàng giải quyết được, đây là một cảm giác bất lực thế nào.
- Ha ha ha!
Qua một lát, Tả Khâu Phong ngồi phịch tại chỗ, lớn tiếng cười giống như phát điên.
Tất cả trường lão giáo chức cũng giống như xương cốt tan chảy, không ngừng lắc đầu khóc rống, bọn họ biết chờ bọn họ chỉ có thể là sự tra trấn vô tận.
- Nhu nhi, đỡ ta đứng lên!
Hàn Vũ Long nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn sắp rời đi, trong lòng không ngừng đau khổ.
Đoan Mộc Tiêu Mạn nói xong liền xoay người, một làn gió thơm thoảng qua. Hàn Vũ Long không để ý tới vẻ kiều diễm, lại cao giọng nói:
- Đoan Mộc cung chủ, ta tới chỉ vì một chuyện, mời cung chủ thành toàn!
- Nói!
Đoan Mộc Tiêu Mạn không quay đầu lại, lãnh đạm nói.
- Gặp Tô Dật!
Mắt Hàn Vũ Long sáng ngời, trong mắt đầy kiên nghị.
- Mong Đoan Mộc cung chủ giao Tô Dật cho Vô Lượng môn ta!
Hàn Vũ Long thấy Đoan Mộc không trả lời liền hít sâu một hơi, giọng điệu cấp bách nói.
Sau khi im lặng một lúc, Đoan Mộc Tiêu Mạn tiếp tục đi về phía xa, một bước lập tức hóa thành ảo ảnh, chỉ có giọng nói Hàn Vũ Long không ngừng vang vọng ở trong không trung.
Tất cả mọi người rất kinh ngạc, không ngờ được chủ nhân của Vô Lượng môn đặc biệt tới Ngự Thiên cung là vì Tô Dật! Tin tức này nhất thời khiến tất cả mọi người nổ tung! Tô Dật rốt cuộc có chỗ nào thần kỳ vậy.
Cổ Nhạc ở bên cạnh lại vui mừng, cung chủ chắc đã buông tha cho Tô Dật, theo tình hình này, có thể cung chủ cũng tán thành lời mình nói. Hắn nhất thời hăng hái, còn vui hơn cả khống chế được Tả Khâu Phong, kẻ làm cho Ngự Thiên cung rơi vào kẻ tặc gấp trăm nghìn lần.
- Này!
Trong lúc vội vàng Hàn Vũ Nhu lại gọi một câu, Hàn Vũ Long ngăn cản thế nào cũng không được.
- Đoan Mộc cung chủ, vậy... Tô Dật, hắn có khỏe không?
Nói xong, Trên mặt Hàn Vũ Nhu hiện lên chút quan tâm thân thiết và e thẹn.
Chỉ nghe phía xa vọng tới một giọng nói dễ nghe lại lạnh như băng:
- Không liên quan gì đến ngươi!
- Còn nữa, Hàn Vũ Long, ngươi nhớ kỹ, Ngự Thiên cung chẳng qua không tranh đệ nhất của Vân Châu mà thôi.
Một câu nói này giống như trùy sắt trực tiếp cắm vào trong lòng Hàn Vũ Long, hắn lập tức lắc đầu nói:
- Quả nhiên là ta suy nghĩ nhiều! Đoan Mộc của Ngự Thiên cung mới là truyền kỳ Vân Châu!
Hắn vừa dứt lời, Đoan Mộc Tiêu Mạn đã bay về phía xa, bóng hồng giống như tiên tử lại biến mất.
Tất cả mọi người có mặt ở đó, ngoại trừ Linh Nhạc Phong và một số người vừa góp sức, những người khác đều nhăn mặt, nhíu mày.
- Tất cả mọi người theo ta đi Thiết Quy Đường!
Cổ Nhạc hét lớn một tiếng, cả đám người nhất thời co quắp ngã xuống đất, hoang mang lo sợ.
- Cổ Nhạc trưởng lão, xin ngươi nhất định phải cầu xin Đoan Mộc cung chủ giúp ta!
- Cổ Nhạc trưởng lão, ta sai rồi, đều tại Tả Khâu Phong bị ma quỷ ám ảnh, dụ dỗ chúng ta có thể làm chư hầu trưởng lão!
Rất nhiều trưởng lão bình thường cùng với trưởng lão giáo chức đã bị dọa vỡ mật, trên mặt đầm đìa nước mắt, nhìn rất thê lương.
Tiếp tục nhìn về phía Tả Khâu Phong, không ngờ hắn điên rồi, cười lớn nói:
- Ha ha ha! Ta là cung chủ của Ngự Thiên cung! Ta là cung chủ của Ngự Thiên cung!
Đám người Hàn Vũ Long và Hàn Vũ Nhu đều không ngừng lắc đầu thở dài. Hàn Vũ Long khẽ nói.
- Ngự Thiên cung ẩn thế độc lập quả thật cũng có không ít nhân tài kỳ quái! Mới khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi đạt được tu vi ngũ phẩm trung giai đã là rất hiếm có. Nguyên Hoàng cảnh cũng đã là mộng tưởng cả đời của phần lớn mọi người.
Rất rõ ràng, những người này đều đột phá rào cản của đời người lại đi vào một vòng xoáy khác, vì danh lợi mà rơi vào khoảng không. Người của Ngự Thiên cung nhìn không thấu việc này, thật sự đáng buồn!
- Đời người mấy lần mưa gió, thế gian lại có mấy Hàn Vũ Long?
Cổ Nhạc đi tới, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, vuốt râu cười nói.
Hàn Vũ Long lại có chút xấu hổ, nhìn lại vết thương vừa rồi mà giật mình, chắp tay nói:
- Cổ Nhạc trưởng lão nói quá lời, một vị của Ngự Thiên cung này sợ rằng đã vượt qua phạm vi nhận thức của chúng ta!
- Đoan Mộc cung chủ có thể ngang dọc Ngự Thiên cung nhiều năm như vậy, tất nhiên có tài năng hơn người, Hàn tông chủ cũng không cần khiêm tốn. Qua thời gian nữa, Vô Lượng môn Vân Châu sẽ xuất hiện thêm một cường giả Nguyên Vực cảnh!
Cổ Nhạc cười cười nói.
Hàn Vũ Long trầm ngâm một hồi, nói:
- Có thể còn có một người tiến bước nhanh hơn ta!
- Hàn tông chủ muốn chỉ Tô Dật sao?
Trong mắt Cổ Nhạc lóe sáng.
Hàn Vũ Long khẽ gật đầu một cái, nói:
- Nhu nhi quay về Vô Lượng môn miệng ngậm miệng đều nhắc tới hắn, cộng thêm chuyện của tiểu tử này ở Trung Châu và Hỗn Loạn vực trước đó, ta cũng có nghe thấy, bởi vậy lần này ta mới cố ý đến đây.
- Không biết Tô tông chủ có thể tham gia vào cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn ngày mai hay không!
Cổ Nhạc khẽ thở dài nói, ánh mắt nhìn về phía Trung Chấn Hậu Phong. Lần trước khi hắn nhìn thấy Tô Dật, tình hình cũng không lạc quan lắm, có thể chống đỡ được cũng là kỳ tích.
- Tiểu tử này còn có thể tiếp tục sáng tạo kỳ tích không?
Trong mắt Cổ Nhạc có chút dao động.
Nhắc tới cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn, Hàn Vũ Nhu cắn chặt đôi môi, hình như có ý tưởng. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Hàn Vũ Long nói:
- Phụ thân, ngày mai sẽ là cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn, nếu ban đầu ta đã hứa sẽ tham gia thì nhất định sẽ tham gia, phụ thân về trước đi!
Khóe miệng Hàn Vũ Long hơi cong lên, nhưng trên mặt có vẻ sốt ruột:
- Thế nào? Con còn nhớ Tô Dật kia à?
- Không có không có! Con đã hứa với Cổ Nhạc trưởng lão, từ nhỏ ngài đã nói cho con biết người của Vô Lượng môn có khí phách vô lượng, sao có thể thất tín với người chứ? Hai tỷ đệ Lý Thi Nhiên và A Sơ bị thương nặng còn không biết tình hình thế nào đấy!
Ngay sau đó, Hàn Vũ Nhu dè dặt nói:
- Dựa vào cái gì mà... Đoan Mộc bảo ta không cần lo thì ta không lo chứ! Tô Dật cũng không phải của nàng! Đáng giận!
Hàn Vũ Nhu lập tức nhíu mày, nhìn về phía Cổ Nhạc trưởng lão, hình như đang cầu xin, Cổ Nhạc nhất thời mỉm cười nói.
- Hàn tông chủ, tâm tư của Vũ Nhu đúng là hiếm có, ngươi coi như cho lão hủ mượn nàng vài ngày đi. Ta bảo đảm sẽ trả lại cho ngươi một hòn ngọc quý hoàn chỉnh!
Hàn Vũ Long nhất thời nhíu mày lại. Sao Cổ Nhạc cũng dính vào chứ? Hắn khẽ nói:
- Ngự Thiên cung đã như vậy, còn có thể tổ chức cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn sao?
Cổ Nhạc liên tục gật đầu, nói:
- Cách rất nhiều lần, cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn lần này mới có Đoan Mộc cung chủ tham dự toàn bộ trận thi đấu, hơn nữa cũng chuẩn bị cho cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong sau này.
Hàn Vũ Long nhất thời hiểu rõ, khí thế nói:
- Được! Vậy Cổ Nhạc trưởng lão, không biết Linh Nhạc Phong có chỗ cho ta ở hay không!
- Ha ha ha, miếu nhỏ Linh Nhạc Phong của lão hủ còn không biết có thể chứa được Kim Long sắp bay lên trời như ngươi hay không đấy!
Cổ Nhạc cười nói.
- Phụ thân, phụ thân cũng ở lại à?
Hàn Vũ Nhu lập tức cười đi tới, kéo cánh tay Hàn Vũ Long.
- Chỉ cần nữ nhi thích, phụ thân còn có gì không thể làm chứ? Thật ra ta muốn xem thử là nhân vật nào đáng để nữ nhi của ta nhắc tới không ngừng!
Hàn Vũ Long cao giọng cười, vang vọng trong cả quảng trường, khí tức cường giả giống như sóng lớn trào dâng.