← Quay lại trang sách

Chương 1626

Ái chà, phụ thân đừng nói lung tung!

Hàn Vũ Nhu không khỏi giậm chân sốt ruột, trên mặt đỏ bừng.

- Ha ha ha ha!

Hàn Vũ Long cao khoảng hai mét, dáng người cao lớn đứng trong không trung run rẩy, hắn và Hàn Vũ Nhu một cao một thấp đối lập vô cùng đáng yêu.

Trên quảng trường Trung Chấn trống rỗng, mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn, bên này tình cảnh bi thảm, mà bên kia lại vang lên tiếng cười nói hoan hô. Sau đó, người của Tả Khâu Phong hoàn toàn đi theo hướng dẫn của Cổ Nhạc đến Thiết Quy Đường.

Thiên Trường lại dẫn hai cha con Hàn Vũ Long và một đám cường giả Vô Lượng môn trở về Linh Nhạc Phong, tạm thời ở lại, chờ đợi cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn sẽ mở ra.

Thiết Quy Đường cũng ở Trung Chấn Tiền Phong, nằm giữa Trung Chấn Tiền Phong và Hậu Phong.

Từ xưa đến nay, đây chính là nơi quản lý hình phạt của Ngự Thiên cung, một khi là người tiến vào Thiết Quy Đường lại rất khó đi ra, mỗi người Ngự Thiên cung đều xem Thiết Quy Đường là phần mộ tu luyện.

Bởi vậy, bên trong hoặc là giam giữ trọng phạm của Ngự Thiên cung, hoặc chính là người có uy hiếp đối với Ngự Thiên cung.

Sau khi Tả Khâu Phong làm tới đại diện cung chủ, vì muốn lấy được lòng người đã loại bỏ Thiết Quy Đường, bãi chức của trưởng lão Thiết Quy Đường, lập tức được rất nhiều người trong cung ủng hộ.

Bây giờ hắn phải chịu trừng phạt ở trong Thiết Quy Đường mà mình tự tay dỡ bỏ, đúng là rất châm chọc, rất nhiều người ở đây đã sớm tái mặt, run rẩy không ngừng.

Trước đây Cổ Nhạc mãnh liệt yêu cầu, dựa vào lệnh bài ngọc của cung chủ mở ra Thiết Quy Đường, lúc này đúng lúc phát huy công dụng.

Trước Thiết Quy Đường có một đám đông đang quỳ chỉnh tề, nghiêm túc trước căn phòng nhỏ, lại duy nhất không thấy bóng dáng của Đoan Mộc Tiêu Mạn.

Lấy Tả Khâu Phong dẫn đầu “tội nhân của Ngự Thiên cung, mỗi người đều quỳ gối trước cửa, tất cả mọi người không dám thở mạnh, cả không gian trở nên vô cùng khẩn trương, một mùi vị tử vong phảng phất trên không trung.

Chư hầu trưởng lão cùng với Quan Lan, Vân Đỉnh, Diễm Lô trưởng lão lại đứng ở một bãi đất, vẻ mặt rất thoải mái, trao đổi với nhau, tất cả đều đang đợi Cổ Nhạc trưởng lão đi ra khỏi Thiết Quy Đường, tất cả đều muốn tận mắt nhìn thấy đám người diễu võ dương oai này sẽ có kết quả như thế nào.

Qua một lát, Thiết Quy Đường vẫn yên tĩnh không tiếng động, mắt thấy mặt trời dần xuống núi, ba gã phó cung chủ Trung Châu có chút bất an.

- Kỳ lạ, sao cung chủ còn chưa gọi đến chúng ta? Trong lòng ta ít nhiều cũng thấy bất an.

Đám trưởng lão Quan Lan, Diễm Lô nhìn nhau. Quan Lan nghi ngờ hỏi, không ngừng xoa chòm râu.

Không có bất kỳ tin tức nào chính là tin tức rất xấu đối với bọn họ, tính tình cung chủ hay thay đổi, chuyện này sẽ có biến hóa thế nào, căn bản không ai biết được.

Diễm Lô nhìn Quan Lan, hắng giọng một cái rồi trầm giọng nói:

- Ngươi bất an cái gì? Đáng lẽ phải là đám người dưới kia sợ hãi mới phải! Phá hủy quy định của Ngự Thiên cung, nhiễu loạn thanh tu, danh tiếng của Ngự Thiên cung đều bị đám súc sinh này phá hỏng hết rồi. Ta tin tưởng vào phán đoán của cung chủ, ngươi béo như vậy thì cứ thành thật đứng đó đi, đừng nhảy nhót tránh cho người ta thấy phiền lòng.

Vân Đỉnh trưởng lão nhíu mày rồi cười ha ha, ánh mắt nhìn đám người Tả Khâu Phong đầy khinh bỉ, lạnh nhạt nói.

- Cổ Nhạc trưởng lão đã vào trong lâu như vậy, theo lý thuyết nếu cung chủ có chuyện gì sẽ gọi đến chúng ta. Hơn nữa còn có rất nhiều người vẫn chưa tới đây! Còn đang phái người không ngừng tìm kiếm những kẻ đã chạy trốn trước đó.

- Nhưng nhiều người như vậy, lão Vân, lão Diễm, ngươi cảm thấy cung chủ sẽ trách phạt hết sao?

Quan Lan di chuyển cơ thể mập mạp, có chút nghi ngờ nói.

Vân Đỉnh và Diễm Lô đồng thời gật đầu, không hề do dự, trầm giọng nói:

- Mặc dù nói luật pháp không trách đám đông, nhưng người khác sao có thể sánh được với cung chủ của chúng ta. Không tin chúng ta đánh cược đi?

- Ta không đánh cược. Các ngươi không nói, ta cũng nghĩ như vậy. Những người này sớm nên dẹp sạch mới phải!

Trong mắt Quan Lan lóe tinh quang, sát ý lẫm liệt.

Vu Khôn, Thành Cao Minh nghe ba gã phó cung chủ trò chuyện với nhau, sau lưng đã sớm ướt sũng. Bọn họ không ngừng lắc đầu, trong lòng rất hối hận.

- Ôi! Một đời anh minh đều bị hại, hắn thì hay rồi, phát điên!

Vu Khôn buồn bực tiếng nói.

- Hì hì hi, ta là cung chủ của Ngự Thiên cung, các ngươi làm càn. Hạo Thiên, bắt lấy những người này!

Tả Khâu Phong bị xiềng xích, ánh mắt đờ đẫn.

- Tả Khâu Phong, ngươi đừng giả điên nữa được không?

Thành Cao Minh tức giận nói, nhìn Tả Khâu Phong bên cạnh nghịch ngón tay chơi mà trong lòng tự nhiên tức giận và phiền não không ngừng.

- Cái gì? Hắn thật sự giả ngây giả dại à?

Vu Khôn trợn tròn mắt, không thể tin được.

- Ta không cảm thấy một người có thể ngồi trên vị trí đại diện cung chủ Ngự Thiên cung sẽ dễ dàng biến thành một kẻ ngu si. Xem chúng ta là người mù sao!

Thành Cao Minh tức giận nói.

Mà ở trong đám người quỳ lạy còn có một bóng dáng cao gầy đang run rẩy, đó chính là Quân Hạo Thiên - đệ tử Tả Khâu Phong.

Tất cả đều đang đi theo con đường Tả Khâu Phong vạch ra, chỉ còn thiếu chút nữa là mình có thể chứng minh thực lực của mình ở trước mặt mọi người, suy nghĩ một lát, trên gương mặt tuấn tú lại có giọt nước mắt lăn xuống.

- Tí tách!

Nước mắt không ngừng rơi vào trong bùn đất, lập tức ướt một mảng.

- Vì sao? Vì sao? Chỉ còn thiếu có một chút như vậy thôi!

Với tình hình dưới mắt, không chỉ sư phụ của mình không thể làm nổi cung chủ Ngự Thiên cung, mình muốn tiếp tục leo lên đỉnh phong của cuộc đời, thành tựu mộng tưởng muôn đời cũng đã bị hủy diệt, cuộc đời của mình lại kết thúc như vậy sao?

- Không được, ta không muốn! Không có khả năng! Quân Hạo Thiên ta nhiều năm khổ luyện như vậy là vì cái gì?

Quân Hạo Thiên nhìn sư phụ giả ngây giả dại phía xa, kế hoạch hoàn mỹ mà sư phụ tưởng tượng ra cũng đã hoàn toàn lật đổ, trong lòng tràn đầy oán khí.

- Ầm!

Quân Hạo Thiên đấm mạnh một quyền xuống bùn đất, cả cánh tay lập tức nổi gân xanh, đốt ngón tay trắng bệch lại có máu chảy ra. Hắn vô cùng hối hận vì mình lại đi theo sư phụ như vậy, hối hận vì mình không đúng lúc ngăn cản sư phụ, trong lòng hắn thầm giận dữ gầm thét lên.

- Ta có thể làm được, chỉ cần cho ta một cơ hội, chỉ cần một cơ hội mà thôi! Ta nhất định phải chứng minh giá trị của mình!

Các chư hầu trưởng lão phát hiện ra sự khác thường liền dùng năng lực linh hồn thăm dò sóng dao động phía xa đến từ chỗ của Quân Hạo Thiên.

cung chủ U Châu Lạc Vô Nhai với dáng người cao to chợt rũ áo choàng dài, ánh mắt trầm xuống:

- Ôi, hạt giống tốt, thực sự là đáng tiếc! Vốn tưởng rằng tiểu tử này có thể đại biểu Ngự Thiên cung ta xuất chiến trong cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong, dương oai sáu lục địa, ba châu, một biển!

- Xét về thiên chất linh hồn, tiểu oa nhi này thực sự là thiên tài mười năm khó tìm của Ngự Thiên cung ta, chỉ là đi theo sai người, đứng sai đội!

Một vài chư hầu trưởng lão cũng bắt đầu khẽ thở dài.

Vân Đỉnh, Diễm Lô, Vân Đỉnh nhất thời không nói gì. Từ trước đến nay ba người đều chướng mắt với tất cả mọi chuyện do đám người của Tả Khâu Phong gây ra, bọn họ nhìn chằm chằm vào Quân Hạo Thiên.