← Quay lại trang sách

Chương 1627

Trong cuộc tranh đoạt quyền lực lần này, hình như Quân Hạo Thiên hoàn toàn không tham dự?

Khi ở Trung Chấn Tiền Phong, Quan Lan vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Quân Hạo Thiên, Quan Lan khẽ nói.

Vẻ mặt Diễm Lô cũng tán thành:

- Tiểu tử này tuy có chút quái gở nhưng một lòng đam mê hồn thuật, ít năm qua bị Tả Khâu Phong đè nặng, có thể đột phá như vậy cũng không dễ! Ngự hồn coi trọng nhất là tập trung tinh thần, tiểu tử này có thể làm được!

- Có thể cái gì mà có thể! Không quan tâm hắn có tham dự vào hay không, được làm vua thua làm giặc, Ngự Thiên cung ta bớt một thiên tài như hắn, chẳng lẽ còn xuống dốc hay không?

Trên gương mặt Vân Đỉnh lại đầy vẻ khinh thường.

- Lão Vân à, nói cũng không thể nói như vậy được, sư phụ là cẩu hùng, đồ đệ không có khả năng là kẻ hèn nhát, các ngươi tự hỏi lương tâm ngươi năm đó có thể có tu vi như hắn sao? Sợ rằng đặt ở Thánh Sơn Hạo Thiên cũng là tồn tại đạt trình độ cao nhất đi? Tuổi còn trẻ đã là thực lực tứ phẩm trung giai, cộng thêm quanh năm chìm đắm trong tu luyện trên phương diện linh hồn, ngay cả người đạt tới Nguyên Hoàng cũng hoàn toàn có thể địch nổi. Đây cũng không phải là chuyện mở miệng lại có thể nói được đâu.

Diễm Lô nói.

- Vậy cũng kém hơn Tô tiểu tử!

Vân Đỉnh suy nghĩ một lát, vẫn mạnh miệng nói.

- Tô tiểu tử lợi hại, nhưng hắn không gia nhập Ngự Thiên cung cũng là tình hình thực tế! Bây giờ Ngự Thiên cung có thêm một tiểu A Sơ, nhưng A Sơ còn nhỏ, không thể không lo lắng cho Ngự Thiên cung sau này được! Thế hệ chúng ta đã không được rồi.

Một lời phát ra, nhất thời tất cả chư hầu trưởng lão bắt đầu im lặng, tình hình của Ngự Thiên cung đúng là như vậy.

Ngự Thiên cung vẫn trọng điểm tập luyện ở trên phương diện linh hồn, theo đuổi võ đạo, không cuồng nhiệt giống võ giả bình thường, bởi vậy tạo thành thói quen tu thân dưỡng tính, không tranh phong cùng bên ngoài, nhưng cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào bắt nạt đến trên đầu Ngự Thiên cung.

Trong Ngự Thiên cung, tu võ là phòng tuyến thứ nhất để bảo vệ tôn nghiêm của tông môn, nhưng luyện đan, luyện khí mới là căn bản để kìm hãm những tông phái khác, ngự hồn thuật là pháp môn để khai chi tán diệp.

Số lượng người tuy ít nhưng số lượng nhân tài của Ngự Thiên cung không thua gì bất kỳ một tông môn đỉnh cấp nào trên đại lục, chư hầu trưởng lão, trưởng lão giáo chức, thống lĩnh trưởng lão trong mười tám trưởng lão đều là thực lực ngũ phẩm sơ giai trở lên. Cảnh giới Nguyên Tông là nội tình tuyệt đối ở bất kỳ một tông môn nhị lưu nào, là vũ khí lớn nhất của tông môn.

Lấy tu vi phẩm cấp Ngự Hồn Sư tới phân chia, cho dù là đấu với một đám cường giả Thánh Sơn, cũng có thể cân sức ngang tài, không kém chút nào, thậm chí cộng thêm binh khí vũ khí gia tăng và cảm giác thân thiết với linh hồn tự nhiên còn có phần thắng.

Bảy thái thượng trưởng lão của Ngự Thiên cung càng là tồn tại không xuất thế, là căn bản trấn tông của Ngự Thiên cung, thật sự phải liều lạng, Ngự Thiên cung không thua bất kỳ một thế lực đỉnh cấp nào.

Ngoại trừ thái thượng trưởng lão quanh năm không xuất quan và Đoan Mộc Tiêu Mạn, cho dù là một lẻ ba trưởng lão Củng Khuyết Hồ, mỗi người đều có thực lực tứ phẩm trung giai trở lên, tương đương với tu vi Nguyên Hoàng cảnh, xách ra đều có thể sánh ngang với các trưởng lão Thánh Sơn.

Giống như Tuyệt Mệnh Diêm La La Tây Vô Tình nếu không gặp phải Tô Dật, gần sáu mươi tuổi cũng chỉ có thể là một cường giả tu vi Nguyên Hoàng tam trọng, cho dù là như vậy, uy danh của hắn vẫn lan xa trong Hỗn Loạn vực.

Hơn nữa, bây giờ Đoan Mộc Tiêu Mạn đạt đến tu vi cảnh giới như vậy, không biết Thánh Tôn trên Thánh Sơn, còn có Thánh Vương trước đây nhìn thấy sẽ có cảm tưởng gì? Còn có sức đánh một trận hay không.

Bởi vậy, bắt đầu từ thế hệ của Đoan Mộc Tiêu Mạn, trong một hai trăm năm, có thể nói Ngự Thiên cung đạt tới một đỉnh phong mới, một đám cường giả này cũng sống ở dưới bóng mát của Đoan Mộc Tiêu Mạn trưởng thành lên.

Nhưng thế gian lại có mấy Đoan Mộc Tiêu Mạn. Sau Đoan Mộc, người nối nghiệp kém cỏi là hiện tượng rõ ràng tồn tại ở Ngự Thiên cung, thành tâm bệnh trong lòng mỗi trưởng lão Ngự Thiên cung.

- Nếu Tô Dật không chịu gia nhập Ngự Thiên cung, ta rất khó tìm ra một nhân tài ưu tú hơn Hạo Thiên!

Long Phá Sơn phân cung chủ ở đại lục Thiên Long, nhăn mũi nói.

- Tô Dật lợi hại thế nào, phần lớn chúng ta cũng chỉ mới nghe nói mà thôi, nhưng Hạo Thiên đang sẵn trước mặt. Hơn nữa chúng ta nhìn Hạo Thiên từ nhỏ tới lớn, tuy hắn đi theo Tả Khâu Phong, tính cách có chút quái gở nhưng thật sự không có gì khác.

Vân Đỉnh lập tức bực mình, lập tức nói:

- Ông bạn già, ngươi có ý gì? Các ngươi muốn sửa lại án xử à?

- Ha ha ha! Lão Vân kích động rồi!

Lạc Vô Nhai vuốt chòm râu, rũ áo choàng dài và nói.

- Lão nói vậy là sai rồi, không phải sửa lại án sai, Vân Đỉnh à, chỉ là không nên buông tha một người xấu cũng đâu cần trách oan bất kỳ một người tốt nào không! Lui một vạn bước mà nói, tha thứ hay không cũng không phải do chúng ta quyết định được.

- Vậy các ngươi có ý gì?

Vân Đỉnh hừ một cái, ánh mắt nhìn lướt về phía Quân Hạo Thiên ngoài xa.

- Công đạo ở trong lòng người, nếu chúng ta đồng thời cầu xin cung chủ, mong nàng cho Hạo Thiên một cơ hội, tạm thời tham dự cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn, xem kết quả, thế nào có lẽ lại là một chuyện tốt thì sao?

- Một chuyện tốt chuyện gì?

Quan Lan sán lại gần, tai dựng thẳng.

- Hạo Thiên giành được quán quân đã chứng minh hắn có thực lực này, may mắn thoát khỏi bị loại bỏ. Giữ lại một nhân tài cho Ngự Thiên cung dù sao cũng là chuyện tốt đi? Trong cuộc thi đấu hồn, tiểu tử này có hiện dụng dùng tới bất kỳ hành vi giả tạo mánh lới nào, chúng ta lập tức giết chết, cũng để cho một số người ngậm miệng lại, càng không thể nói gì nữa!

Lạc Vô Nhai nói.

- Đúng, Lạc trưởng lão nói có lý. Ôi, người đã già, thật sự luyến tiếc những chuyện phàm tục.

Ba phó cung chủ Trung Châu nhất thời im lặng, nhìn về phía Thiết Quy Đường nói:

- Phải xem Cổ Nhạc trưởng lão nói chuyện với cung chủ thế nào rồi lại nói tới chuyện này!

- Không vội không vội. Sao nào, không phải ba lão già các ngươi vừa nói muốn đánh cược một lần sao? Nào, chúng ta tới đánh cược một lần đi!

Trong mắt Long Phá Sơn lóe tinh quang, miệng lưỡi lưu loát tiếp tục nói.

- Tạm thời đánh cược một lần xem Tô Dật có thể trở về hay không đi? Lại đánh cược xem Tô Dật và Quân Hạo Thiên gặp nhau, ai có thể giành thắng lợi, thế nào? Ta cảm thấy có thể đấy!

Cơ thể cường tráng của Long Phá Sơn chấn động, xoa tay, nóng lòng muốn thử.

- Đi đi đi đi, làm gì có thời gian nhàn hạ thoải mái như vậy. Chúng ta trò chuyện mấy cũng vô dụng thôi. Vẫn phải chờ cung chủ suy nghĩ thông suốt mới được. Chúng ta chờ Cổ Nhạc trưởng lão đi ra rồi hãy nói!

- Ầm!

Một đường ánh sáng màu vàng từ trong Thiết Quy Đường lao ra, tất cả mọi người lập tức cảm giác khí huyết cuồn cuộn. Kèm theo đó tiếng gầm hét cùng một kình phong khủng khiếp phát ra.

- Cổ Nhạc trưởng lão đi ra rồi!

Chỉ thấy tinh thần Cổ Nhạc trưởng lão khỏe mạnh, làm gì có nửa phần bị thương nặng. Hóa ra lâu như vậy là cung chủ đang chữa thương cho Cổ Nhạc trưởng lão à?

- Cổ Nhạc trưởng lão, hóa ra cung chủ mở tiêu chuẩn riêng cho ngươi à?

Cơ thể thấp bé của Long Phá Sơn hơi lảo đảo, nhíu mày khẽ nói.

- Đúng vậy, lão phu cũng muốn được mở tiêu chuẩn riêng!

Quan Lan lại gần tham gia náo nhiệt nói.

Vân Đỉnh nhất thời nặng nề nói:

- Được thô, ngươi cũng để cho cung chủ đánh trước, ngươi có mạng sống lại bảo cung chủ mở tiêu chuẩn riêng cho ngươi!

- Lão Vân, ngươi nói gì thế?

Long Phá Sơn lập tức nhăn nhó mặt mày, không nói thêm gì nữa.