Chương 1629
Phụ thân!
Hàn Vũ Nhu có phần hoang mang, nhìn Hàn Vũ Long từ trong bóng tối đi ra, có chút né tránh.
- Nhu nhi, con cũng lớn rồi, có một số việc rất bình thường, nhưng...
Hàn Vũ Long muốn nói lại thôi, kình khí không ngừng chuyển động trong cơ thể, long văn màu vàng giống như thần quang lóe sáng.
- Nhưng gì ạ?
Trong mắt Hàn Vũ Nhu có vẻ kinh hoảng lại hơi né tránh, khẽ nói.
Hàn Vũ Long nhất thời đạp chân một cái, long văn màu vàng chợt hiện, sóng khí màu vàng cuồn cuộn tràn ra khắp sân nhỏ giống như nước biển cuốn lên ngập trời.
- Nhu nhi, con hãy thành thật nói cho phụ thân biết, từ trên người hắn con thật sự cảm giác được khí tức Kim Long giống như của phụ thân sao?
Hàn Vũ Nhu khẽ gật đầu, nói:
- Ngay lúc đầu con cho rằng hắn chỉ có tư chất nghịch thiên mà thôi, sau đó phát hiện năng lượng linh hồn của hắn cũng không thể coi thường được, sau đó trong mấy trận tranh đấu ở Ngự Thiên cung, con đều cảm giác được khí tức giống như trên thân của ngài! Ta cho rằng ta nhầm, nhưng sau đó phát hiện đúng là như vậy.
- Ừ...
Hàn Vũ Long nhíu mày lại, đứng chắp tay, áo choàng dao động, mắt nhìn núi rừng phía xa, không nói thêm gì nữa.
- Phụ thân, sao vậy?
Nhìn thân hình cao lớn của Hàn Vũ Long, Hàn Vũ Nhu có chút thất thần, Hàn Vũ Long im lặng hồi lâu bỗng nhiên xoay người.
- Nếu quả thật là vậy, cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn ngày mai Tô Dật nhất định sẽ bình yên trở về!
Hàn Vũ Nhu khẽ gật đầu. Sau khi Tô Dật đi rồi, Hàn Vũ Nhu luôn nhớ mong hắn. Hàn Vũ Long nhìn Hàn Vũ Nhu và nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Còn nữa, sau này con nhất định không thể có bất kỳ quan hệ tình cảm nào với Tô Dật!
- Ầm!
Dưới ánh trăng chiếu xuống, cơ thể đặc biệt cám dỗ của Hàn Vũ Nhu lập tức run lên, nàng nhíu mày, không hiểu nhìn Hàn Vũ Long.
- Vì sao? Lão bà cũng có thể, dựa vào cái gì mà con không thể chứ!
Hàn Vũ Long luôn sủng ái Hàn Vũ Nhu lại trợn mắt hổ, vẻ dịu dàng trước đó liền biến mất, khẽ quát.
- Đừng nói linh tinh nữa, nơi này là Ngự Thiên cung! Còn nữa, ta nói không được là không được! Con và Tô Dật không thích hợp!
- Sao lại không thích hợp? Hắn chưa cưới con chưa gả! Con cam tâm tình nguyện ở cùng với ai thì ở với người đó! Hắn có thể liều mạng cứu ta, vì sao ta có cảm giác với hắn lại không thể nói ra?
Hàn Vũ Nhu dám yêu dám hận lại không nhượng bộ, trong mày phượng đầy lửa giận, khẽ kêu lên.
- Vũ Nhu! Từ khi con còn nhỏ tới giờ, con muốn gì phụ thân đều đáp ứng con, chỉ duy nhất chỉ có chuyện này, phụ thân không thể đáp ứng con được! Cho dù phụ thân có phải lật tung sáu lục ba châu một biển cũng sẽ tìm ra hôn phu tốt cho con, nhưng Tô Dật này thì không thể! Tuyệt đối không thể!
Hàn Vũ Long nói xong, kình khí dâng trào, nhất thời có khí tức bá đạo như cuồng phong sóng lớn cuốn ra, cơ thể mảnh mai mê người của Hàn Vũ Nhu nhất thời lùi lại mấy bước, miệng chợt tanh, làn váy bị cuốn lên cao.
Ánh trăng chiếu vào gương mặt của Hàn Vũ Nhu, hiện ra từng giọt nước mắt đang rơi xuống má.
- Tí tách!
Hàn Vũ Long nhìn thấy, trong lòng đau đớn nhưng vẫn không thay đổi ý định.
- Phụ thân, ta ghét ngươi! Ngươi lại có thể sợ người phụ nữ kia!
- Bịch bịch!
Hàn Vũ Nhu giơ tay lên lau nước mắt, đau lòng trừng mắt nhìn Hàn Vũ Long rồi xoay người, dùng nguyên khí tung người lao về phía xa, giống như tiên tử dưới ánh trăng biến mất ở trong bầu trời đêm.
- Vũ Nhu!
Hàn Vũ Long hét một tiếng, gió cuốn lên nhưng làm gì còn có bóng dáng Hàn Vũ Nhu nữa.
- Ôi!
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, tay phải của Hàn Vũ Long nắm lại thành quyền, một đường ánh sáng từ trong lòng bàn tay bay ra, trực tiếp đập nát một góc của chiếc bàn đá, vết cắt rất ngọt, tảng đá trực tiếp hóa thành đá vụn theo gió bay ra.
- Ầm!
Hàn Vũ Long thu lại khí tức, gương mặt rất nghiêm túc, trong mắt hổ lóe lên sự nghiêm trọng, ngửa mặt lên trời thở dài.
- Vũ Nhu, ngươi nhất định phải hiểu phụ thân! Ngươi và Tô Dật chung quy không phải là người của một thế giới! Nếu quả thật là vì hạnh phúc của con, Ngự Thiên cung lại tính là gì! Thế giới này cuối cùng vẫn có đỉnh, phụ thân không làm chủ được, nhưng chung quy cần người đi phá!
Khí tức của Hàn Vũ Long ầm ầm tiêu tan, thân hình cao lớn trực tiếp ngồi ở trên ghế đá, thân hình rất tiều tụy, lúc này hắn chính là một phụ thân đang thương tâm.
Một đêm gió mát, trăng sao dày đặc biến mất.
Ánh sáng phía đông lại hiện ra soi sáng sông núi, một mặt trời nhô cao dường như mang theo hi vọng cuộc sống mới.
Tất cả mọi người lại tập trung ở quảng trường Trung Chấn, đám người Linh Nhạc Phong đã sớm tới trên quảng trường, hai người Hàn Vũ Nhu và Hàn Vũ Long lần lượt đứng ở hai bên của đám người.
Vẻ mặt Hàn Vũ Nhu đầy đau thương, cả đêm không hề chợp mắt làm cho nàng thoạt nhìn vô cùng tiều tụy, ánh mắt ai oán, yếu ớt liếc nhìn Hàn Vũ Long rồi quay đầu đi.
Thấy nữ nhi như vậy, vẻ mặt Hàn Vũ Long cũng không tự nhiên, trong mắt có chút đau xót, bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn thẳng vào giữa quảng trường, cố gắng không suy nghĩ tới những chuyện khác nữa.
Đoan Mộc Tiêu Mạn đã đi tới quảng trường, ngồi trên ghế ngọc màu trắng, vẻ mặt cao ngạo giống như tiên tử xuất thế vậy, nhưng khác với hôm qua, không ai dám trực tiếp nhìn thẳng vào gương mặt tuyệt mỹ của Đoan Mộc Tiêu Mạn, tất cả đều chúi đầu cực thấp.
Chư hầu trưởng lão lại ngồi ở hai bên đài cao, mười đại chư hầu trưởng lão đều ngồi yên, vẻ mặt thản nhiên. Lĩnh trưởng lão và mấy trưởng lão giáo chức cuối cùng được lựa chọn ra, đứng sau lưng chư hầu trưởng lão với vẻ mặt cung kính, không dám có bất kỳ động tĩnh nào.
Cổ Nhạc và Lạc Vô Nhai đang đi lên đài cao, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đám người phía dưới, trong lòng thổn thức. So với biển người hôm qua, ngày hôm nay Ngự Thiên cung thật sự vắng vẻ, tính toán sơ qua, không ngờ tự nhiên chỉ bằng một lửa số người ngày hôm qua, những tiếng kêu kinh sự lập tức vang lên.
- Trải qua chư hầu trưởng lão lựa chọn suốt đêm, các vị đang ngồi đều là người có tư cách tham gia cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn ngày hôm nay. Nói cách khác, các ngươi đều là nhân lực được Ngự Thiên cung ta nghiêm túc sàng lọc ra, có thể cúc cung tận tụy cho Ngự Thiên cung ta!
Trong đám người, khi một bóng người nghe được câu này còn chấn động không nhỏ, đó chính là Quân Hạo Thiên được tất cả trưởng lão chọn lựa ra.
Cổ Nhạc thản nhiên liếc nhìn Quân Hạo Thiên dưới đài, lại quay đầu nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn. Đoan Mộc Tiêu Mạn khẽ gật đầu, ra hiệu có thể bắt đầu, Cổ Nhạc mở ngọc giản trong tay ra, tiếp tục nói.
- Quy tắc của cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn ngày hôm nay được lập lại, quy tắc như sau.
Cổ Nhạc nhìn chằm chằm vào ngọc giản, vẻ mặt do dự, hắn nhắm mắt mất một giây mới mở mắt ra, xung quanh lập tức vang vọng giọng nói trầm lắng lại tang thương.
- Cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn không còn tiêu chuẩn bốn ngày như trước nữa. Ngày hôm nay sẽ vừa kiểm tra linh hồn, luyện đan, luyện khí, ngự hồn, tu võ một lượt!
- Xôn xao!
Tuyển thủ cùng với trưởng lão đứng ở dưới đài nhất thời nổ tung, đây là cách thức trận chung kết à? Từ trước tới nay bọn họ chưa từng nghe nói qua.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt nghi ngờ và tò mò đối với chế độ thi đấu, nhưng cũng không quá lớn tiếng.
- Yên lặng!