Chương 1630
Cổ Nhạc hắng giọng nhìn xung quanh, thấy một đám người muốn nói lại không dám nói, hắn tiếp tục trầm giọng nói.
- Tất cả mọi người ở đây đều có tư cách có khả năng tham gia cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn, nhưng để nâng cao hiệu suất, cuộc thi đấu hồn của Ngự Thiên Hồn sẽ dồn lại, hoàn thành trong vòng một ngày, hơn nữa địa điểm cuộc thi đấu hồn có thay đổi! Năm nay địa điểm cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn được quyết định lựa chọn tiến hành ở Đoạn Kiếm Hải của Vân Châu!
- Đoạn Kiếm Hải!
Mọi người ồ lên, vẻ mặt không hiểu nổi.
- Đoạn Kiếm Hải là nơi cực nguy hiểm, đưa những người được Ngự Thiên cung ta lựa chọn tới Đoạn Kiếm Hải để tổ chức cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn, những người này đều là hi vọng sau này của Ngự Thiên cung, nếu có sơ xuất, vậy phải làm thế nào cho phải?
- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy không thích hợp. Không thể kiểm tra ở Ngự Thiên Xuyên sao? Tại sao cứ nhất quyết chạy đến Đoạn Kiếm Hải?
- Ta đại khái hiểu được ý của cung chủ, Đoạn Kiếm Hải có yêu cầu cực cao về phẩm chất linh hồn, không phải bất kỳ người nào cũng có thể tiến vào trong. Những năm gần đây, hải tặc ở Đoạn Kiếm Hải hung hăng ngang ngược, rất nhiều người nấn ná ở xung quanh, liệu có làm ảnh hưởng tới cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn hay không? Đây cũng là một biến số chưa biết đấy.
Các chư hầu trưởng lão ở bên cạnh châu đầu ghé tai, lộ ra vẻ mặt khác nhau, có người lo lắng, cũng có người phẫn nộ, nhưng phần nhiều chính là nghi ngờ.
- Hàn tông chủ, Đoạn Kiếm Hải thuộc về phạm vi quản lý của Vô Lượng môn, ngươi có thể được bảo đảm an toàn hay không?
Cổ Nhạc trưởng lão đứng ở chỗ đài cao, vung tay áo bào lên, không ngừng run rẩy.
Hàn Vũ Long nghe vậy thì chậm rãi đi từ trong đám người ra, toàn thân có kình khí phun trào vô cùng mãnh liệt. Hắn đi qua chỗ nào, đám người bên cạnh đều tránh né nhường đường.
Hắn ôm quyền nhìn về phía Đoan Mộc Tiêu Mạn và Cổ Nhạc trưởng lão trên đài cao, trong mắt hổ phát ra tinh quang, nói nhỏ:
- Đoan Mộc cung chủ, Cổ Nhạc trưởng lão, nếu mọi người có thể có nhã hứng đến tiến hành ở Đoạn Kiếm Hải, Vô Lượng môn ta chắc chắn sẽ phái cường giả trong môn tới bảo vệ, bảo đảm không cho bất kỳ đám đạo chích nào ở Đoạn Kiếm Hải quấy phá! Chỉ là không biết vì sao Đoan Mộc cung chủ lại chọn Đoạn Kiếm Hải, mà không phải chỗ khác.
- Chẳng lẽ là kéo dài thời gian cho Tô Dật chăng?
Cổ Nhạc thoáng liếc nhìn Đoan Mộc cung chủ, trên gương mặt lạnh lùng yên tĩnh vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào, thật sự khiến người ta đoán không ra.
- Ầm!
Đoan Mộc Tiêu Mạn vẫn im lặng không nói, giống như trích tiên lại nâng bước chân đi ra, trường bào màu trắng giống như một đoàn mây mù lướt đi, làn da trắng hơn tuyết như ẩn như hiện sau lớp váy lụa, đầy vẻ ung dung cao quý.
Nàng chậm rãi đi tới trước đài, trầm giọng lạnh lùng nói:
- Hàn Vũ Long, Ngự Thiên cung ta cần Vô Lượng môn ngươi bảo vệ lúc nào chứ? Tất cả mọi người nghe rõ cho ta, cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn sẽ lập tức diễn ra, là nhân tài được chọn có thể có lực chiến đấu địch nổi sáu lục ba châu một biển hay không?
Mọi người đều im lặng. Cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn lần này khác với trước kia, thật ra là chuẩn bị cho cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong cách đó chưa tới mười ngài, bởi vậy các môn thi cá nhân cũng không có bao nhiêu tác dụng thực tế.
- Nếu ngay cả Vân Châu cũng không dám bước ra, chỉ dám ở Ngự Thiên cung làm ầm ĩ, chỉ biết bạo ngược trong nhà thì còn tính là người của Ngự Thiên cung gì nữa! Ngự Thiên cung ta nuôi ra hạng người nhát gan như vậy lúc nào chứ!
- Ầm!
Chỉ nghe ầm một tiếng, năng lượng linh hồn giống như nước lũ trút xuống, trong phạm vi hơn một ngàn mét trong quảng trường Trung Chấn bắt đầu rạn nứt, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Một câu nói này có phần ám chỉ, các trưởng lão giáo chức đứng ở bên cạnh lập tức gật đầu, không dám có bất kỳ dị nghị nào nữa, nói thẳng:
- Cung chủ nói rất phải!
Lực lượng vừa ra, tất cả quảng trường bị kình phong xuyên qua không gian tàn phá bừa bãi, lực lượng cuồng bạo làm cho trong lòng tất cả mọi người có mặt ở đó thầm run sợ. Đoan Mộc cung chủ trở về, có nghĩa là Ngự Thiên cung trên dưới đồng lòng, khiến cho mười phương phải khiếp sợ lại một lần nữa trở về.
Tất cả quảng trường nhất thời tràn ngập ra một bầu không khí nặng nề, nghiêm trọng, Hàn Vũ Long đứng phí trước vội vàng phát động màn hào quang năng lượng màu vàng. Trên màn ánh sáng có từng gợn sóng không gian dao động, sau đó lập tức tiêu tan, Hàn Vũ Long cố nén sự chấn động trong lòng, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ nữ nhân này đã thật sự đột phá đến cảnh giới Thiên Nhân trong truyền thuyết? Rốt cuộc có phải là cảnh giới Thiên Nhân hay gì thì chắc hẳn chỉ có nàng mới biết được!
Hắn và Cổ Nhạc trưởng lão nhìn nhau, hai người đều vô cùng kinh ngạc. Đoan Mộc dùng một chiêu bình định thiên hạ, bây giờ Đoan Mộc có thực lực như vậy, chỉ sợ sau này Ngự Thiên cung sẽ lại được nâng cao một bước.
- Đừng nói những thái thượng trưởng lão của Vô Lượng môn ta, sợ là những quái nhân không xuất thế của Ngự Thiên cung cũng còn kém xa Đoan Mộc Tiêu Mạn! Nàng rốt cuộc tu luyện thế nào vậy? Đúng là một quái thai!
Hơi thở của Hàn Vũ Long càng lúc càng nặng nề, kinh ngạc và chấn động.
- E ngại Thánh Sơn? Lục đục với nhau! Lập bang kết phái! Sinh sự không đâu, Ngự Thiên cung ta như vậy từ khi nào!
Đoan Mộc Tiêu Mạn lẫm liệt nói, nàng nói mấy câu đơn giản lại giống như băng trùy đập vào trong lòng mọi người ở đây.
Quân Hạo Thiên ở dưới đài cảm giác mỗi câu nói dường như đều đang nói mình, hắn cắn chặt môi, xiết chặt nắm tay.
- Bịch bịch bịch!
Bóng người dong dỏng cao của Quân Hạo Thiên chậm rãi đi từ trong đám người ra, nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn, hắn nhìn thấy đôi mắt của Đoan Mộc Tiêu Mạn giống như băng sương, tâm thần dao động, một cảm giác như người trên cao nhìn xuống làm cho Quân Hạo Thiên bất giác run rẩy.
Hắn lập tức quỳ một chân xuống, cung kính nói:
- Cung chủ, Hạo Thiên bằng lòng là người đầu tiên đi tới Đoạn Kiếm Hải! Nếu có tặc nhân, Hạo Thiên nguyện ý tiêu diệt vì Ngự Thiên cung!
Ánh mắt mọi người đều chợt biến đổi, Quân Hạo Thiên luôn quái gở không để ý tới chuyện thế tục tự nhiên xung phong lên trận đầu, sau đó trong lòng bọn họ chợt hiểu, hắn đã không có chỗ dựa, lại không cố gắng nữa, sợ rằng thật sự sẽ bị biến mất trong đám người, lúc này cũng chính là một cơ hội biểu hiện.
Trên gương mặt hiền lành của Cổ Nhạc thoáng vui mừng, đồ đệ của Tả Khâu Phong thật ra tốt hơn sư phụ hắn rất nhiều.
- Mọi người cùng đi tới là được rồi, Hạo Thiên không cần phải làm như vậy!
Ánh mắt Quân Hạo Thiên nhanh chóng thay đổi, trên gương mặt hiện lên vẻ khẩn trương, vội vàng nói.
- Cung chủ, trưởng lão, Hạo Thiên bằng lòng đi tới, tuy sư phụ bây giờ có tội trong người, nhưng người của Ngự Thiên cung không phải là kẻ hèn nhát, ta bằng lòng làm gương cho Ngự Thiên cung!
Đoan Mộc Tiêu Mạn vẫn không hề dao động, liếc nhìn Quân Hạo Thiên, lại kéo một vết nứt không gian hình giọt nước mắt từ trong lòng bàn tay ra.
Nhất thời cả quảng trường Trung Chấn có đá vụn bắn nhanh, trong không gian xuất hiện cơn lốc khiến người ta cảm giác khó thở!
- Vết nứt không gian!
Một vài đệ tử trẻ tuổi ở đây đều kinh ngạc kêu lên, trong đó có cả Lý Thi Nhiên, A Sơ.
Mà tất cả trưởng lão ở đây thấy vậy lại không hề ngạc. Cảnh giới Nguyên Tông có thể ảnh hưởng không gian, ở ngoài thân hình thành trận vực không gian nhỏ của mình, tới Nguyên Vực cảnh lại thật sự có thể làm được Di Hình Hoán Ảnh, dọn núi chuyển biển, vượt qua không gian!
- Nghe nói mấy chục năm trước nữ nhân này chính là Nguyên Vực cảnh, xem ra năm đó nàng còn nhẹ tay với ta! Đúng là quá mạnh mẽ!
Mặt Hàn Vũ Long nhăn nhó, kinh ngạc không thôi.