Chương 1635
Hắn vừa dứt lời, đôi mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn thoáng cong lên, bất giác nhìn về phía Tô Dật.
Sau đó trong mắt chớp động, không nhìn nữa mà nhẹ nhàng đi tới Đoạn Kiếm Nhai.
- Vù!
Đoạn Kiếm Hải ngủ say hơn vạn năm, tinh phong gào thét, giống như con thú tức giận nằm trên mặt biển, sấm chớp rền vang, dường như sẽ lập tức xuất hiện một trận bão tố khủng khiếp.
Từng cột sấm sét giống như mãng xà lớn vần vũ trong mây đen, những tiếng vù vù vang dội làm chấn động lòng người.
Trên không trung tràn ngập hơi thở của sự nguy hiểm, mái tóc của Đoan Mộc Tiêu Mạn tung bay, gương mặt nghiêm trọng, mấy chư hầu trưởng lão theo sát bên cạnh nàng với vẻ vô cùng cung kính.
Chỉ một thoáng, ánh mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn chợt sáng lên, trong miệng khẽ nói một tiếng xuyên qua tầng mây.
Trong giây lát áp lực che trời lấp đất tràn ra khỏi cơ thể Đoan Mộc Tiêu Mạn, đánh nát không gian xung quanh.
Đoan Mộc Tiêu Mạn nhẹ nhàng giơ hai cánh tay và nâng lên, áo bào tung bay, trên cổ tay trắng mịn xuất hiện một dải lụa trắng giống như mũi tên rời cung đánh mạnh về phía tầng trời thấp.
Dải lụa nhất thời phóng ra ánh sáng chói lòa lướt đi trên mặt biển, sau đó lan tràn ra, hóa thành một màn ánh sáng cực lớn.
Màn ánh sáng này kéo dài, Đoan Mộc Tiêu Mạn không ngừng phát ra áp lực linh hồn, bao phủ khắp Đoạn Kiếm Hải, cơn gió lốc mạnh mẽ chợt dừng lại.
Ánh sáng ngưng tụ, màn ánh sáng nghiêng trên trời cao!
Các chư hầu trưởng lão phía sau có thể cảm giác được khí tức toàn thân của Đoan Mộc Tiêu Mạn biến hóa, trong lòng cảm thấy thán phục và kinh ngạc.
Ở chỗ cao nhất của màn ánh sáng có vô số điểm sáng, rất rõ ràng, đây là hình ảnh cực lớn về cuộc thi đấu hồn.
Theo áp lực kình khí của Đoan Mộc Tiêu Mạn xuyên qua trời đất, ánh sáng màu vàng sáng rực cả bầu trời, tất cả mọi người có thể từ trên màn ánh sáng cảm nhận được rõ ràng vị trí mỗi người lặn xuống.
- Có thể nói là tu vi của vung chủ bây giờ chưa từng có trước đó, có thể sử dụng áp lực bao phủ cả khu vực biển Đoạn Kiếm Hải rộng như vậy, phần áp lực linh hồn này thật sự quá khủng khiếp!
Cổ Nhạc không khỏi xúc động than thở. Từ khi Đoan Mộc Tiêu Mạn ra đời đã là thần thoại của Ngự Thiên cung, nhiều năm như vậy chưa từng giảm sút!
- Đoan Mộc cung chủ đã cùng cấp bạc với chúng ta nữa! Trong ánh mắt của nàng, thế giới này lại tồn tại thế nào?
Hàn Vũ Long luôn tự phụ là thiên tài cũng không khỏi căng thẳng, mình bốn mươi tuổi mới là Nguyên Tông cảnh giới lục trọng, đã là mong ước của phần lớn võ giả, cho dù là thần tốc như vậy, ở trước mặt Đoan Mộc Tiêu Mạn, Hàn Vũ Long cũng cảm thấy tự ti!
Trong Vô Lượng môn, Hàn Vũ Long trong cùng thế hệ, nhiều năm như vậy trong lòng vẫn lo lắng, năm đó vì leo lên địa vị môn chủ Vô Lượng môn, Hàn Vũ Long đánh khắp Vân Châu, lại hai lần bị Đoan Mộc Tiêu Mạn lập tức đánh bại, cho tới bây giờ sỉ nhục này vẫn còn lưu lại trong lòng Hàn Vũ Long, thật lâu không mất.
Cho đến ngày nay, Hàn Vũ Long mới biết được, đây là đỉnh núi vĩnh viễn không có cách nào vượt qua, nữ nhân này mạnh đến mức thái quá! Mạnh mẽ đến đáng sợ!
Chỉ riêng phần áp lực linh hồn thông thiên này, Hàn Vũ Long đã biết được, tất cả Vân Châu không ai có thể vượt qua được!
Trong lòng Hàn Vũ Long kích động, trong mắt tràn ngập tinh quang, bị Đoan Mộc Tiêu Mạn ảnh hưởng, toàn thân mình cũng lập tức tuôn trào ra khí tức Kim Long, một ý chí chiến đấu mãnh liệt dâng trào, giống như chiến thần Kim Long, mái tóc đen tung bay trong lửa ý ngập trời.
- Thực lực! Đây là thực lực của cung chủ của Ngự Thiên cung!
Thân hình Tô Dật lập tức bị phong tỏa ở trong lòng không nhịn được dâng lên từng đợt chấn động, áp lực của Đoan Mộc Tiêu Mạn là trực tiếp lao thẳng về phía mình!
Không hề nghi ngờ, Đoan Mộc Tiêu Mạn là tồn tại bao trùm chúng sinh, ở trong nhận thức của Tô Dật, ngoại trừ Thánh Tôn chưa bao giờ gặp trong loài người, Mộc Tiêu Mạn đại biểu cho tồn tại mạnh nhất này, đại biểu cho lực lượng chí cao vô thượng!
Mạnh mẽ hơn sư phụ của mình Tô Cuồng Ca, mạnh mẽ hơn thái thượng trưởng lão của Thần Kiếm Môn, mạnh hơn Thánh Hỏa, nhanh hơn Thần Ngọc Cường, đây là chỗ dựa để Ngự Thiên cung bất diệt ở sáu lục ba châu một biển vạn năm!
Từ khi Tô Dật luyện thành Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, năng lực chống đỡ áp lực của Thiên Nguyên Yêu Hồn vẫn luôn ở trạng thái đỉnh phong, lúc này một loại uy áp trước đó chưa từng có làm cho Tô Dật chấn động, giống như bị thuần phục vậy.
Gương mặt tuyệt mỹ lại lạnh lùng của Đoan Mộc Tiêu Mạn đè nặng trên trái tim mình khiến Tô Dật bất giác muốn cúi thấp cái đầu cao ngạo, người trên cao bao quát chúng sinh làm cho trong lòng Tô Dật chợt tức giận, hắn nghiến răng, trong miệng hét lên vang vọng không trung giống như một con rồng đang giận dữ!
Cổ Nhạc trưởng lão đứng ở gần Tô Dật liền nhận ra khác thường của hắn, chỉ thấy hắn đứng yên tại chỗ nhưng gương mặt nhăn nhó. Cổ Nhạc đang muốn tiến tới nhưng lập tức hiểu rõ, đây là Đoan Mộc cung chủ cố ý làm vậy.
- Vừa rồi Đoan Mộc cung chủ ra tay và áp lực lúc này đều là chèn ép đối với Tô Dật! Hoặc là rèn luyện!
Cổ Nhạc lập tức dừng bước, nhìn Tô Dật trước mặt. Cho dù Đoan Mộc cung chủ đồng ý với mình, nhưng vẫn luôn thử tách hết lần này tới lần khác.
Nếu như vậy mà còn không thể làm được, lại càng không cần nhắc tới tất cả nguy hiểm đáng sợ dưới Đoạn Kiếm Hải, linh áp dưới đó mạnh hơn mặt đất gấp mấy lần, hắn thế sao có thể thuận lợi từ hai vạn mét trở về được!
- Phù!
Tô Dật nghiêm sắc mặt, ý chí chiến đấu trong lòng dâng trào. Cho dù là đứng trước mặt lực lượng mạnh mẽ, ở trong thế giới võ đạo cá lớn nuốt cá bé này, Tô Dật với hai đời làm người cũng hiểu rõ, hắn sẽ không cúi đầu trước bất cứ người nào!
Thậm chí là lúc đầu khi không có gì! Tô Dật tuyệt đối sẽ không chịu thua!
Chữ “Thua" vĩnh viễn không tồn tại ở trong đầu Tô Dật, huống gì là người phụ nữ duy nhất đã tát mình hai cái! Tô Dật lại càng không cúi đầu xưng thần trước nàng, áp lực càng lớn, lòng phản kháng của Tô Dật càng sâu, lần này hắn không chỉ muốn thắng, sau này còn muốn Đoan Mộc Tiêu Mạn phải cúi đầu xưng thần ở dưới mình!
- Ầm!
Tô Dật quát!
- Lên! Lên cho ta!
Đột nhiên, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trong cơ thể Tô Dật giống như thủy triều trào sóng, Ngự Thiên Quyết và Thiên Yêu Cổ Kinh được hắn toàn lực vận chuyển, trong lòng hét lớn:
- Muốn ta lại chịu thua ở đây sao? Không có khả năng!
- Ầm!
Lực lượng cực lớn chấn động lòng người cùng khí thế cũng trực tiếp kinh người, nguyên khí vô cùng vô tận trong Thái Hư Thần Hải không ngừng vận chuyển trong kinh mạch, phân tán ra, dựa theo áp lực nhanh chóng quấy nhiễu những gợn sóng không gian xung quanh, từng vòng dao động được đẩy lên trời.
Sau khi thức tỉnh Tô Dật có thể cảm giác được mức độ hoàn mỹ của kinh mạch mình đã đạt tới một tình trạng mới.
Chỉ nghe trong tâm hồn có một tiếng nổ mạnh, trong mắt Tô Dật thoáng lóe tinh quang, khí tức quanh người thả lỏng, phong tỏa được giải trừ.
Sau khi bước ra bước đầu tiên, mấy bước sau đó lại càng dễ dàng hơn, Tô Dật cong môi cười, khí tức không ngừng quanh quẩn, nhanh chóng lao về phía Cổ Nhạc trưởng lão giống như chỗ không người vậy!
Đoan Mộc Tiêu Mạn đứng trên vách đá, nhìn mây đầy trời tản đi, lại luôn cảm giác được áp lực của Tô Dật phía sau biến hóa, tâm thần quan sát thấy Tô Dật đã lặng lẽ tránh thoát, trong ánh mắt Đoan Mộc lóe lên ánh sáng kỳ lạ, nghiêm túc nói.
- Còn nửa khắc! Truyền lệnh xuống, nhanh chóng chuẩn bị đi!
Lời nói lạnh lùng như sương băng khiến trong lòng tất cả mọi người càng thêm sốt ruột, tất cả đều nghiêm mặt xếp thành hàng và xuống theo trình tự, làm gì còn có người để ý tới tình hình của Tô Dật bên này nữa.