← Quay lại trang sách

Chương 1641

Một đệ tử Ngự Thiên Cung liếc nhìn màn ánh sáng trước mắt, nuốt nước bọt một cái nói:

- Cái này vẫn còn so là gì? Cũng 2000 thước rồi, cho dù ta có thể chìm đến 1000 thước, cũng kém rất nhiều so với người khác!

- Đúng vậy a, ngươi càng nhìn càng sâu hơn! Hơn nữa, mục tiêu của người ta là Tô Dật, làm gì để ý chúng ta! Uổng phí thời gian làm gì!

- 3000 thước rồi!

- 4000 thước rồi!

- 5000 thước rồi!

Không tới thời gian nửa khắc, Quân Hạo Thiên đã đến độ sâu 5000 thước, thế nhưng qua 5000 thước, tốc độ lại bắt đầu từ từ chậm lại, đã không còn tốc độ vô cùng nhanh lẹ trước kia, nhưng vẫn như cũ cường thế so với những người khác!

Bên cạnh Linh Nhạc Phong, Thiên Trường và A Sơ cũng bắt đầu đi về phía vách đá, nhìn màn ánh sáng, chau mày.

- A Sơ, có sợ không?

- Không sợ, Thiên Trường ca, một hồi ta tận lực đi theo huynh!

Tuy tu vi của A Sơ thấp, Ngự Thiên Quyết cũng mới vừa bắt đầu tu luyện, chỉ thời gian ngắn ngủi mấy ngày, một chút cơ sở pháp môn của ngự hồn cũng sờ soạng một lần.

Nhất thời, bắt đầu vận chuyển Ngự Thiên Quyết, Thiên Trường nhìn A Sơ, nặng nề gật đầu một cái, nói:

- Tốt! Ta sẽ mở lên màn hào quang, nàng đi theo là tốt rồi!

Đệ tử Ngự Thiên Cung sớm ở vách đá do dự, nhìn thấy người của Linh Nhạc Phong, duy chỉ có không thấy thân ảnh của Tô Dật, nắm lấy cơ hội nói.

- Tô Dật đâu? Nhìn thấy Quân sư huynh tốc độ nhanh như vậy, không dám tới sao!

Vài tên đệ tử Ngự Thiên Cung thấy Tô Dật vẫn còn tại chỗ nói gì đó với Lý Thi, lớn tiếng cười khẩy nói.

Mà đám trưởng lão phổ thông cũng gương mặt trầm ngưng, nhìn phản ứng của Cổ Nhạc trưởng lão và Tô Dật.

- Đúng a! Quân sư huynh đã đến 5000 thước rồi, Tô Dật ngươi chuẩn bị trực tiếp nhận thua sao?

- Ô Quy dù sao thì cũng luôn chậm hơn người khác! Ha ha ha!

Đoan Mộc Tiểu Mạn nghe những lời này, trong sóng mắt toát ra vẻ chán ghét, nhưng vẫn không có bất kỳ biểu hiện, cảm giác Tô Dật sau lưng có hành động, trong lòng có chút kỳ quái!

- Đi cái con mẹ ngươi đấy, Tô đại ca của ta khi nào cần ngươi lo!

- Ngươi là Ô Quy! Cả nhà ngươi đều là Ô Quy! Nói Tô Dật đại ca ta, ngươi vì sao không được hả?

- Chớ không phải là sợ nước chứ, là một vương bát đản thôi hả! A ha ha ha hàaa...!

Không yếu thế chút nào, tánh khí của A Sơ cũng rất lớn, luân phiên mắng vài tên tiểu tử của Ngự Thiên Cung. Một mình khiêu chiến cùng vài tên đối diện, không hề rơi xuống hạ phong chút nào.

Mà cung chủ ở bên phía vách đá cũng cực kỳ hiếu kỳ, nhìn đám người Lạc Vô Nhai và Long Phá Sơn, trong lòng trầm ngâm nói:

- Tiểu tử này suy nghĩ cái gì? Thật sự muốn cho Quân Hạo Thiên vượt qua sao!

Chỉ thấy Cổ Nhạc dẫn theo Quan Lan, Diễm Lô, Vân Đỉnh đi tới. Hàn Vũ Long, Hàn Vũ Nhu theo sát phía sau, sắc mặt giận dỗi, lớn tiếng nói.

- Mấy người tiểu tử các ngươi, vừa mới nói cái gì!

Hàn Vũ Long mắt hổ trợn tròn, trong lòng tràn đầy khó chịu, không ngờ lại mắng Tô Dật như vậy, dầu gì cũng là người mà con gái mình để ý!

Vài tên đệ tử Ngự Thiên Cung lập tức ngậm miệng lại, trưởng lão trước người đi ra, nói:

- Nói sai rồi sao! Chớ không phải là muốn làm người cuối cùng xuống nước sao?

Dù sao Hàn Vũ Long cũng là người ngoài của Ngự Thiên Cung, có cung chủ ở đây, rất nhiều trưởng lão phổ thông lá gan cũng lớn lên.

Lúc này, Tô Dật đã nói xong với Lý Thi Nhiên. Lý Thi Nhiên sâu kín gật đầu, cẩn thận thu một cái túi không gian vào trong ngực, lau nước mắt trong mắt.

- Cố lên Thi Nhiên, muội phải cố gắng lên, như vậy mới không uổng phí danh tiếng của Lý thị muội, biết không!

Tô Dật mỉm cười, trong lòng lại bất đắc dĩ.

Ngày đó không phải là vì cái này, làm gì sẽ cho đám trưởng lão có cơ hội thừa dịp!

Hai mắt Lý Thi Nhiên đẫm lệ, nghe ngôn luận của Ngự Thiên Cung ở sau lưng, lập tức nói:

- Được! Tô Dật đại ca, huynh xem ta đi! Những người kia lại đang khiêu khích, thật đáng ghét!

Đôi mắt của Tô Dật phát sáng, nguyên khí trong cơ thể đã vận chuyển tới cực hạn, mang theo Lý Thi Nhiên ung dung đi tới.

Nhìn Hàn Vũ Long và A Sơ khí thế hung hãn, cười nhẹ nhàng nói:

- Xuống nước đương nhiên là cần phải xuống! Thế nhưng nếu như các ngươi chờ ta, vậy ta phải hỏi các ngươi một chút, muốn vây công ta sao?

Mấy tên đệ tử Ngự Thiên Cung vội vàng lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Làm sao có thể!

Tô Dật xoa hai tay, cũng không nóng nảy nhìn thoáng qua Đoan Mộc Tiểu Mạn. Hắn vừa liếc nhìn màn ánh sáng trước người, Hồn Giả của ngự hồn và luyện khí, có rất nhiều người đã đi xuống.

Hồn Giả của luyện đan và luyện khí rõ ràng năng lượng linh hồn không đủ, thời điểm đến dưới nước, tốc độ chậm lại, đi cực kỳ khó khăn.

- Nếu không vây công ta, đó chính là không dám xuống nước, thật buồn! Thật đáng buồn! Ngự Thiên Cung nuôi các ngươi, thật sự rất đáng buồn!

Tô Dật bất đắc dĩ thở dài.

Vài tên đệ tử và trưởng lão của Ngự Thiên Cung nhất thời bị nghẹn đến sắc mặt đỏ lên, nhất thời thúc giục đệ tử mình nói:

- Nhanh đi xuống!

- Rầm rầm rầm!

Thanh âm liên hoàn như đạn pháo, lúc này ngoại trừ các trưởng lão của Ngự Thiên Cung, thì tất cả đều đã vào nước, chỉ còn lại người của Linh Nhạc Phong.

- Ngươi chuẩn bị bỏ qua thi đấu sao?

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Đoan Mộc Tiểu Mạn ung dung quay lại, nhìn Tô Dật.

- Đoan Mộc cung chủ lời ấy sai rồi, nếu Linh Nhạc Phong từ trước đến nay bị người coi thường nhất, như vậy chúng ta liền bỗng nhiên nổi tiếng, người cuối cùng vào nước! Cũng để cho những người kia nhìn một chút, cái gì gọi là thực lực!

Tô Dật đưa mắt bắn về phía những trưởng lão hạch tâm và trưởng lão phổ thông vừa mới châm chọc mình kia, làm bọn hắn lúng túng không thôi.

Gương mặt của Thiên Trường và Hàn Vũ Nhu lại trở nên tự tin. Bọn họ đều biết rõ đạo lý tiên phát chế nhân, hiện tại hết thảy đều lấy ý tứ của Tô Dật làm chuẩn!

Tô Dật quay đầu, nhìn Cổ Nhạc trưởng lão hỏi:

- Cổ Nhạc cung chủ, ngài tin tiểu tử chứ?

- Tự nhiên đi làm là được! Lão hủ phụng bồi!

Cổ Nhạc khẽ cười, trên mặt mũi hiền lành hiện lên chiến ý lạnh thấu xương.

Cổ Nhạc ước chừng cũng đoán được ý tứ của Tô Dật, này là muốn đập nồi dìm thuyền, đưa bản thân mình vào tuyệt cảnh, mới có thể phát huy ra năng lực lớn nhất.

Giống như Quân Hạo Thiên, Tô Dật cũng đang đào móc bản thân mình, lại thúc giục năm người Linh Nhạc Phong!

Linh Nhạc Phong nhân tài điêu linh, từ trước đến nay ở trong toàn bộ Ngự Thiên Cung không tính là gì. Thiên Trường cũng chỉ xếp hạng ở vị trí lão thập. Tô Dật chính là muốn sau đó lại ngự Thiên Hồn so tài, khiến cho Linh Nhạc Phong xông lên một đỉnh điểm mới.

Sau này Linh Nhạc Phong cần phải thay đổi bộ mặt, trở thành một tồn tại được mọi người ngưỡng mộ!

Cổ Nhạc vì Tô Dật, nhiều lần bị người khi dễ, Tô Dật nên vì Cổ Nhạc, nên vì Linh Nhạc Phong tranh một hơi! Phải lấy về toàn bộ những thứ đã mất đi kia!

- Long trưởng lão, ngươi không phải mở giao dịch sao! Ta làm phiền ngươi làm chứng, ngày hôm nay, ta muốn cùng Đoan Mộc cung chủ đánh cuộc một trận! Lấy danh nghĩa của Linh Nhạc Phong đánh cuộc một trận!

- Bốn cái đệ nhất!

Mấy chục vị trưởng lão phổ thông và trưởng lão hạch tâm nhất thời cả kinh. Năm đó Đoan Mộc Kình Thiên cũng chỉ chiếm hai hạng nhất, thế mà đội hình lác đác này lại muốn chiếm bốn cái đệ nhất?

- Khẩu khí cũng không nhỏ!

Đoan Mộc Tiểu Mạn trả lời, nhìn Tô Dật, trước mắt không khỏi hiện lên thân ảnh kiêu ngạo kia.

- Tỷ, tỷ xem đi! Ta có thể cầm bốn cái đệ nhất!

Trong đầu Đoan Mộc Tiểu Mạn hiện lên thân ảnh nho nhỏ kia, nhưng lập tức lại hóa thành mảnh vỡ tiêu tán.