← Quay lại trang sách

Chương 1646

Ghen tỵ, làm nhục, phẫn hận khiến cho bọn họ mặc dù bản thân mình không tham gia được so tài Ngự Thiên Hồn, cũng phải khiến cho Tô Dật dừng lại không tiến thêm!

- Các ngươi là muốn làm phân chuột sao?

Trong mắt Tô Dật xuất hiện sát ý.

Đối với loại hành vi ngu xuẩn thích làm sự tình hại người không lợi mình này, Tô Dật là bỉu môi xem thường!

- Phân chuột? Đó là ngươi chưa từng lĩnh hội qua nỗi tuyệt vọng khi phấn đấu không cửa!

- Tô Dật, ngươi sẽ vì hết thảy ngươi làm mà trả giá thật lớn! Ngày hôm nay ngươi chôn thân ở đây đi!

Trong lòng Tô Dật thầm giật mình, thực lực của mấy người này liên hợp, cũng là một loại uy hiếp.

Mấu chốt là bản thân mình chỉ có lực lượng linh hồn nghịch thiên mà thôi, đồng dạng là Ngự Hồn Giả, hồn kỹ của mình còn không bằng một nửa của bọn họ!

Rầm rầm rầm!

- Nỏ mạnh hết đà! Tô Dật, đi chết đi! Tiểu tạp chủng!

Mười mấy thân ảnh trong nháy mắt tản ra, lực lượng linh hồn mênh mông bắt đầu tràn ngập ở quanh người bọn hắn.

Một cổ lực lượng linh hồn khủng khiếp hội tụ, trong nháy mắt cùng nước biển hòa làm một thể.

Lực lượng linh hồn to lớn như vậy tập kết, trong nháy mắt không trung quanh Đoạn Kiếm Hải bị va chạm làm cho không gian băng liệt từng khúc. Nước biển xung quanh hệt như bột phấn nhanh chóng bắn nhanh ra hai bên.

Nơi lốc xoáy màu đen đi qua, năng lượng từ trong đó lan tràn, giương nanh múa vuốt bao phủ Tô Dật.

- Tô Dật, cho dù chọn một người, người được chọn cũng là Quân Hạo Thiên! Người ngoài như ngươi, đi chết đi! Khặc khặc!

Hơn mười đệ tử Ngự Thiên Cung, giống như cùng chung mối thù, quát lạnh một tiếng, sát ý ngập trời.

Mười mấy thân ảnh kèm theo thủy trụ công kích, nhanh chóng lao về phía Tô Dật, mắt thấy Tô Dật sắp bị vòi rồng làm cho tan vỡ.

Tô Dật quay đầu lại nhìn bốn người vẫn còn ở vào trạng thái ngưng thần tĩnh khí, không khỏi cắn răng, cất tiếng quát tàn nhẫn.

- Cút ngay cho ta!

Trên núi cao, nước biển gió tanh, mây đen cuồn cuộn, mịt mờ mà xào xạc.

Mọi người gắt gao nhìn chằm chằm quang mạc, sắc mặt ngưng trọng. Mà bên phía Linh Nhạc Phong thì sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Hàn Vũ Long đứng chắp tay, dường như đã nhận ra chỗ không đúng, hỏa khí ngất trời chỉ vào trên quang mạc.

Điểm sáng chỗ Tô Dật không chỉ trì trệ không tiến, hơn nữa bị mười mấy quang điểm mới vây quanh.

- Chuyện gì xảy ra! Sao đám người Tô Dật bị vây công! Con mẹ nó, tên nào chận con gái của ta?

Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, Hàn Vũ Long phát tác, quả thật làm cho người ở chỗ này đều cảm nhận được uy áp nghẹt thở. Thậm chí toàn bộ không khí cũng bắt đầu đọng lại, tràn ngập sát ý!

Mấy tên trưởng lão phổ thông vừa rồi chỉ trích, giờ phút này thân hình hơi lui về phía sau. Sắc mặt của Long Phá Sơn và Lạc Vô Nhai cũng cực kỳ ngưng trọng, không nói một lời.

- Ầm!

Đoan Mộc Tiểu Mạn thở dài, phất tay đảo qua.

- Ngươi lại gào một câu nữa thử xem?

Trong lời nói hời hợt của Đoan Mộc Tiểu Mạn lại cất giấu sát ý khủng khiếp. Nhất thời tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, xem ra Đoan Mộc cung chủ đã thật sự nổi giận.

Hàn Vũ Long nhướng mày, biết Đoan Mộc Tiểu Mạn không dễ trêu, lập tức chắp tay lui xuống.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm đám trưởng lão phổ thông xa xa kia, không phải chủ ý của bọn hắn, người nào có lá gan lớn như vậy, dám hạ thủ với đám người Tô Dật.

Tô Dật là người đánh cuộc cùng cung chủ, Hàn Vũ Nhu là con gái của Hàn Vũ Long, còn có ba vị kia là người của Cổ Nhạc trưởng lão, đệ tử bình thường nào có gan dám đi gây chuyện?

- Đoan Mộc cung chủ, không phải Hàn Vũ Long ta gây sự, ngài xem, Tô Dật bị người vây công!

Hàn Vũ Long nói.

- Bạch!

Nhất thời, trên quang mạc, vị trí của Tô Dật bị tất cả trưởng lão nhìn chằm chằm. Đám người Cổ Nhạc và Quan Lan lập tức nhíu mày, sắc mặt âm trầm.

- Nói xem! Là mấy người các ngươi xúi giục đúng không?

- Hàn Vũ Long, ngươi không được ngậm máu phun người!

Vài tên trưởng lão phổ thông của Ngự Thiên Cung đỏ mặt, ánh mắt như có như không nhìn Đoan Mộc cung chủ, sợ Đoan Mộc Tiểu Mạn đột nhiên nổi giận.

Đoan Mộc Tiểu Mạn ung dung xoay người lại, nhìn Hàn Vũ Long nói:

- Chỉ nghiền ép Tô Dật, không cho phép người khác hợp nhau tấn công sao?

- Đoan Mộc cung chủ, ngươi đây là ý gì!

Sắc mặt của Hàn Vũ Long từ từ âm trầm.

Vài tên cường giả của Vô Lượng Môn bộc phát khí kình, thân hình đạp một cái về phía trước, sát ý rét lạnh.

Trong ánh mắt lạnh lùng của Đoan Mộc Tiểu Mạn lóe lên hơi lạnh, khẽ mở môi đào nói:

- Nếu như Tô Dật ngay cả chút khiêu chiến nho nhỏ này cũng đạp không qua, người như thế giữ lại làm gì!

- Đúng vậy! Vốn là hỗn chiến loạn đấu! Hàn Vũ Long, ngươi không được chỉ bảo vệ người nhà của mình!

- Hừ hừ, chẳng lẽ Vô Lượng Môn đều thích một mình đấu sao?

- Nếu Ngự Thiên Hồn so tài là trò đùa, liền về nhà sớm đi! Không nên ở chỗ này mất mặt xấu hổ!

Vài tên trưởng lão phổ thông của Củng Khuyết Hồ vừa nghe Đoan Mộc Tiểu Mạn nói thế, lập tức chỉ cao khí dương, đủ loại châm biếm với Hàn Vũ Long.

Khí kình quanh người Hàn Vũ Long bạo phát, sát khí vô biên tuôn trào về phía vài tên trưởng lão Ngự Thiên Cung kia, trong nháy mắt ánh mắt của mấy trưởng lão Ngự Thiên Cung kia run rẩy, nuốt nước bọt một cái.

Khóe miệng hơi nhếch lên, trong ánh mắt của Hàn Vũ Long tràn đầy vẻ khinh bỉ, nhẹ giọng nói:

- Hừ! Rác rưởi!

Sau đó, Hàn Vũ Long đi tới bên cạnh Cổ Nhạc trưởng lão, thấp giọng nói:

- Cổ Nhạc tiền bối, chúng ta phải làm thế nào?

Cổ Nhạc và Long Phá Sơn, còn có đám người Lạc Vô Nhai nhìn về phía màn sáng, nói:

- Tin tưởng Tô Dật đi!

- Cổ Nhạc, Lạc Vô Nhai, Long Phá Sơn, đến đây!

Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng ở dưới vách đá, uy áp mạnh mẽ lan tràn, đột nhiên một tiếng vang nổ lên, không gian trong nháy mắt xé rách.

- Ầm!

Một thanh âm trầm thấp vang dội như kinh lôi, vết nứt không gian xuất hiện. Mái tóc dài mượt của Đoan Mộc Tiểu Mạn bồng bềnh, nói với ba người.

- Nơi này hết thảy giao cho các ngươi, bất kỳ sự tình gì các ngươi đều có thể xử lý!

Sau đó, Đoan Mộc Tiểu Mạn nhìn đáy biển, mơ hồ xuất hiện năng lượng mãnh liệt. Ánh mắt như ánh trăng ngưng trệ, trước khi đi nguyên khí truyền âm nói với Cổ Nhạc.

- Nước trong Đoạn Kiếm Hải không tầm thường, ta đi tới chỗ hai vạn thước trước! Cổ Nhạc, lấy ngươi làm chủ!

- Vèo!

Theo bóng hình xinh đẹp tiêu tán, Long Phá Sơn nói với Cổ Nhạc:

- Cung chủ mới vừa nói gì với ngươi?