Chương 1654
Tô Dật tiến lên nói:
- Thứ ngươi nói là Thiên Nguyên Yêu Hồn sao?
Thiên Nguyên Yêu Hồn là hỗn nguyên yêu thể nhị trọng, có thể hấp thu các loại linh hồn, dù là Man Thú hay con người, tất cả linh hồn đều có thể hấp thu, lấy Hỗn Nguyên Chí Tôn công để luyện hóa, để rèn luyện linh hồn lớn mạnh.
- Không, nếu như hôm nay là một đám tàn hồn nhân loại, ta sẽ dùng để nâng cao năng lượng linh hồn không chút do dự, nhưng nếu là linh hồn hoàn chỉnh tươi sống mà bị ta hút khô thì ta luôn cảm giác không tốt lắm.
Tô Dật nói.
- Lòng dạ đàn bà, là Ma sẽ không quản những thứ đó, cần giết đều phải giết, quản chuyện đó làm gì. Miễn là ác quỷ, ngươi có quyền tước đoạt hết thảy, đó là ngươi đang giúp bọn hắn.
Thiết Hồn Mạch nguýt dài.
- Cho nên, ngươi là ma còn ta là người.
Bước chân của Tô Dật như gió, nhanh chóng tiến sâu dưới vòng tầng sáu ngàn mét.
Kỳ thật, cho dù có quay lại, Tô Dật cũng không nghĩ hắn sẽ đưa ra quyết định khác so với ngày hôm nay, sẽ không lấy hài cốt vạn người cho một người, hút hết hồn phách của thiên hạ.
Thiết Hồn Mạch nhìn Tô Dật, đối với vận khí tốt của Tô Dật, gã cũng không cảm thấy kinh ngạc, vẫn nói như cũ.
- Tiểu tử, vận khí của ngươi thật tốt, Tiểu Bạch Giao lại có thể quy thuận ngươi, cho dù là so sánh với Bạch Giao nhất tộc thì Ma tộc chúng ta thiên phú cao hơn không biết bao nhiêu, mà với ngộ tính của ngươi, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ, nói không chừng bí pháp “Tru thần dẫn ma trong truyền thuyết cũng sẽ là của ngươi.
Tô Dật nghe xong, trong lòng vui vẻ vô cùng, nói:
- Cái “Bí pháp dẫn ma đó ta không nghĩ đến, ý của ngươi là hấp thu ngươi trước sao?
Thiết Hồn Mạch phì một tiếng, tức giận nói:
- Luyện hóa ta, ngươi muốn ăn bể bụng sao, bản tông chủ có tu vi vạn năm đó.
Tô Dật cười lên nói:
- Đúng vậy, trong cơ thể của ta còn có một lão già vạn năm, ta còn sợ gì chứ?
- Ầm!
Trầm ngâm một lát, năng lượng linh hồn quanh thân Tô Dật nhanh chóng nhấc lên, bước chân bước ra, tiến xuống vòng tầng sáu bảy ngàn mét.
- Tô Dật! Là Tô Dật!
- Phần phật!
Vòng xoáy năng lượng linh hồn đầy trời đánh thẳng tới, đập ầm ầm lên thân Tô Dật, trong nháy mắt "vù" một tiếng, Bạch Giao thần lực trong cơ thể Tô Dật nổi lên, năng lượng linh hồn giống như nước thủy triều nhanh chóng văng ra, thân ảnh tựa như điện, tung người một cái, Tô Dật liền xông qua chỗ khác, ngay sau đó lại có một nhóm xông tới.
Năng lượng linh hồn ngập trời kèm theo thú ảnh tàn bạo, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Dật, nhìn người rậm rạp chằng chịt, Tô Dật nhẹ giọng nói ra:
- Thật đúng là phiền phức!
- Wow, nhiều như vậy sao, đều là bảo bối, sao ngươi không hít một hơi?
Thiết Hồn Mạch lôi kéo tâm thần Tô Dật.
- Ầm!
Một luồng nguyên khí truyền qua Huyền Linh Thần Mạch, giống như roi da đánh thật mạnh vào huyền quan, lập tức trong cơ thể Tô Dật vang lên tiếng rên đau nhức cực kỳ vang dội.
- Mẹ nó, Tô Dật, ngươi lại rút lão tử ra thử xem!
Lập tức khóe miệng Tô Dật cong lên, cười nói:
- Ta là muốn để cho người nhìn rõ, làm thế nào ta thu thập đám rác rưởi kia.
- Ầm!
Chân hạ nguyên khí đạp ra, Vô Song Long Thiểm lại một lần nữa thôi động, bốn luồng hồn ảnh theo gió mà tới, lập tức năng lượng linh hồn khủng bố bị kích thích từ mọi hướng.
Đoạn Kiếm hải, vách núi cao.
Đoan Mộc Tiểu Mạn đã xuống dưới một lát, các trưởng lão thong thả đi qua lại trên vách núi cao.
Chư hầu trưởng lão cùng với giáo chức trưởng lão không ngừng nắm chặt hai tay, mặt lộ vẻ sốt ruột, Long Phá Sơn nhất thời tức giận:
- Mấy tên xú tiểu tử các ngươi ở trước mặt lão tử lúc ẩn lúc hiện, đánh gãy chân toàn bộ các ngươi bây giờ.
- Xuy!
Toàn bộ vách núi cao lập tức tức yên tĩnh không ít, chư hầu các trưởng lão nhẹ nhàng nói:
- Long trưởng lão, Long đại ca! Đệ tử của chúng ta ở phía dưới không ít.
- Đúng vậy, Cung chủ xuống phía dưới đều không có một chút tin tức nào, đây không phải là tin tức tốt!
Một lời nói ra, mọi người lại bắt đầu oán giận, hận không thể ngay lập tức nhảy xuống, nhìn xem rốt cuộc phía dưới xảy ra tình huống gì.
- Lại tới lại tới! Phiền chết ta! Cổ Nhạc, ngươi nói làm sao bây giờ?
Long Phá Sơn quay đầu nhìn về phía màn sáng phía trước Cổ Nhạc.
Mà Hàn Vũ Long đang cùng Cổ Nhạc so tài, đi về phía hơn hai mươi điểm sáng quanh Tô Dật lần nữa thấp giọng cả giận nói:
- Tên khốn kiếp nào chặn đường con gái cùng con rể ta?
- Con rể?
Ánh mắt của Cổ Nhạc hơi khép lại, cười trộm nhìn Hàn Vũ Long.
- Không đúng không đúng! Là tiểu tử Tô Dật! Cái nơi năm nghìn mét này chính là chỗ nhóm bọn hắn luyện đan, lại có người đến đây gây sự, đều là một đám không muốn sống.
Cổ Nhạc vuốt ve chòm râu, đột nhiên trong ánh mắt lóe lên một luồng tinh quang, nhìn về phía màn sáng nói:
- Không đúng, những điểm sáng này biến đổi rồi! Thật nhanh! Tốc độ thật nhanh!
Hàn Vũ Long nhanh đến gần nhìn một chút, lại phát hiện, điểm sáng Tô Dật trên màn sáng đang dùng tốc độ khó tin nổi đang không ngừng lặn xuống.
- Cổ Nhạc trưởng lão, không phải càng xuống phía dưới, uy áp càng lớn sao? Sao Tô Dật có thể đi nhanh như vậy!
- Phù!
- Tiểu tử này thật sự rất khá, trên người hắn dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không làm ta cảm thấy kỳ quái.
- Ha ha ha! Những điểm sáng biến mất kia có lẽ đều bị Tô tiểu tử này đánh ngã, tất cả đều bị giết, dám lấn lên đầu Hàn Vũ Long ta, Tô Dật, làm tốt lắm!
Hàn Vũ Long cười ha ha một tiếng, lập tức thu hút không ít ánh mắt trưởng lão nhìn qua.
- Hàn Vũ Long, ngươi mới vừa nói cái gì, ngươi nói lại lần nữa xem.
Các trưởng lão vô cùng căm phẫn, trong tay, năng lượng linh hồn toát ra ánh sáng chói mắt, nhìn về phía Hàn Vũ Long.
- Vù.
Kim Long Chấn Thiên, một luồng Long văn bắt đầu tràn ngập quanh thân Hàn Vũ Long, uy áp thao thiên của Nguyên Tông lục trọng nhanh chóng ngưng kết, nhìn mọi người nói:
- Thế nào, giữ nữ nhi của ta, chặn Tô Dật ở phía dưới, phía trên giờ lại muốn tới chặn ta sao! Tới đi! Đánh đi.
Hàn Vũ Long gầm lên giận dữ, tiếng hét chấn động trời cao, xa xa Man Yêu Thú phi hành lập tức cách xa.
- Năm ngàn rưỡi mét!
- Sáu ngàn mét! Sáu ngàn mét!
Lạc Vô Nhai yêu cầu mọi người ngừng xích mích, chỉ vào điểm sáng nói:
- Tô Dật đã đến sáu ngàn mét, bảy ngàn mét là một nấc thang, không phải mọi người lại muốn đánh nhau chứ?
Chờ Tô Dật một đường xuống sáu ngàn mét, mắt trần có thể thấy, mười mấy điểm sáng lại một lần nữa xúm lại, lập tức sát ý trên người Hàn Vũ Long lại xuất hiện.
- Còn cần phải nói sao! Dưới đáy tất nhiên là có chuyện kỳ quặc! Nếu không vì sao lại luôn chặn đường Tô Dật! Bị Tô Dật đánh ngã còn không thấy ngại hay sao mà còn giương nanh múa vuốt, có thấy xấu hổ hay không nhóm lão già kia.
Lập tức, một đám trưởng lão phổ thông mắt mũi nhập nhèm, có chút khó chịu, nhưng sự thực không thể ngụy biện, cũng không tiện giải thích.
Lạc Vô Nhai nói tiếp:
- Cung chủ đã ở phía dưới, thêm vào đó, đệ tử của các chư hầu trưởng lão đã ở phía dưới, lẽ nào chúng ta cũng muốn giết Tô Dật sao? Mọi người không nên kinh hoảng, nhất định sự thực sẽ được phơi bày!
- Hạo Thiên đã đến mười hai ngàn mét!
Cổ Nhạc nhìn bên trên màn sáng.
- Hắn có thể đến mười lăm ngàn mét không?