← Quay lại trang sách

Chương 1662

Đoạn Kiếm cao nhai, gió biển tràn ngập.

Hết thảy trưởng lão vây xem lúc này đã rơi cổ họng, nhìn trên màn sáng tiếp cận mười lăm ngàn mét, hai điểm sáng đã bắt đầu hội tụ.

Đám người Cổ Nhạc cùng Hàn Vũ Long mở lớn hai mắt, gồm các trưởng lão đứng phía sau nuốt nước miếng một cách khó khăn, đều cho rằng hiện tại Đoạn Kiếm hải đang diễn ra một cuộc đấu tranh kinh thiên động địa.

Kinh hoảng, sợ hãi, suy đoán đều quay chung quanh ở trái tim của mỗi người, hai người Hàn Vũ Long cùng Cổ Nhạc hai mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm khẩn trương, nếu như một lúc nữa ánh sáng vẫn tiếp tục trầm xuống, thì trận này coi như thắng lợi.

Các trưởng lão Chư Hầu cũng đều khẩn trương bất an, Tô Dật cùng Quân Hạo Thiên quyết đấu rõ ràng chính trận đấu tay đôi của thế hệ mới nắm giữ Ngự Thiên Cung, tuy tạm thời Tô Dật còn chưa phải là người của Ngự Thiên Cung, nhưng sau khi được Đoan Mộc Cung chủ chỉ đường, nhất định Tô Dật sẽ rất được chú ý.

Cho dù ai là người thắng lợi, có thể chìm xuống đến mười lăm ngàn mét đều sẽ là người chiến thắng của Ngự Thiên Cung.

- Hô!

Một đám phổ thông trưởng lão sắc mặt bất an, dù cuộc so tài Ngự Thiên Hồn cùng bọn họ không có quan hệ quá lớn.

- Mười lăm ngàn mét.

- Các ngươi đoán ai sẽ là người thắng? Quân Hạo Thiên hay Tô Dật?

- Người nào lúc nữa xuất hiện, chính là người đó thôi!

Trong những phổ thông trưởng lão, một gã mặt nhiều nếp nhăn, xương gò má cao lên, vẻ mặt hiện ra vài phần tang thương, không nói một lời.

- Tử trưởng lão, không cần lo lắng, đứa bé Tử Phong kia lòng dạ thâm trầm, chắc sẽ không làm chuyện ngu xuẩn gì.

- Hừ! Lúc này người của Củng Khuyết hồ chúng ta lại tới làm nền, không biết khi nào Củng Khuyết hồ mới có thể xuất hiện một kỳ tài!

Ánh mắt Tử trưởng lão co lại, hai tay chắp phía sau, xoay người chuẩn bị đi chỗ khác giải sầu.

Phía sau có trưởng lão nhẹ giọng nói:

- Các ngươi đừng nói nữa! Tử trưởng lão lúc đầu muốn đi theo con đường của Tả Khâu Phong, không nghĩ ra lại có kết cục như thế!

- Tử trưởng lão? Không thể nào! Đệ tử Tử Phong của ông ta cũng là người đứng đầu Củng Khuyết hồ, dù gì cũng thuộc năm người đứng đầu, cuộc chiến vẫn rất đáng xem.

- Xoẹt!

Lời nói mới vừa hạ xuống, trên không trung gió nổi mây vần, trong nháy mắt mây đen thật dầy áp xuống khoảng không, ngay sau đó một thân ảnh tê liệt không gian mà đến, bọt sóng dâng trào thật cao, như bạch long đốt cháy bầu trời, một thân ảnh đạp khoảng không mà đứng, khuôn mặt suy nhược, mái tóc đen nhánh rối bù.

- Có người xuất hiện!

- Bạch!

Ánh mắt như lợi kiếm nhìn lên, mọi người dồn dập kinh hô:

- Quân Hạo Thiên! Là Quân Hạo Thiên!

Mà Hàn Vũ Long cùng Cổ Nhạc đều vô cùng ngạc nhiên, nhíu mày, xem thường nói:

- Kỳ quái, vì sao màn sáng không thấy điểm sáng di động?

Cột nước như rồng, trong nháy mắt toàn bộ tách mây đen ra, mọi người đều xông lên phía trước, thấy rõ ràng, trên tay Quân Hạo Thiên còn mang theo một người, giống như huyết nhân, quanh thân không có nhất chỗ nào lành lặn, da thịt xé mở lộ ra mùi tanh nồng nặc, dường như mới thoát ra từ vùng đầm lầy, mất đi sinh cơ cùng sức sống, tinh khí thần hoàn toàn không có.

- Người đó là ai?

Hàn Vũ Long thấp giọng quát lớn, nhìn qua không hề giống Tô Dật, điểm sáng trên màn sáng không bị tiêu tán.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì, làm sao Quân Hạo Thiên có thể thoát ra từ khe không gian?

Cổ Nhạc nhẹ giọng thắc mắt.

Mà lúc này đây, một lão giả mặc trường bào từ trong đám người hốt hoảng chạy ra, thân ảnh hóa thành lưu quang tiếp nhận Tử Phong trong tay Quân Hạo Thiên.

- Phong nhi, quả nhiên là ngươi! Vì sao ngươi lại chọn con đường này?

Quân Hạo Thiên ra sức ho khan hai tiếng, hai mắt vô thần, rõ ràng là chịu nội thương rất nặng, tâm hồn rung chuyển bất an, lạnh nhạt nói với Trử trưởng lão:

- Ác giả ác báo! Tử Phong sư đệ chấp niệm quá sâu!

Bỗng nhiên Quân Hạo Thiên nhìn thiên không cười thảm một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn và Tử Phong thì có gì khác biệt, hai người, một đại diện cho Ngự Thiên Xuyên, một đại diện cho Củng Khuyết hồ, kỳ thực đều là đệ tử của Ngự Thiên Cung, tại sao lại muốn phân trên dưới cao thấp.

- Đều là nhân quả!

Nói xong câu đó, tâm hồn Quân Hạo Thiên lập tức rung động, hai mắt hoa lên, ngã quỵ về phía sau, chư hầu trưởng lão phía sau hô lớn:

- Hạo Thiên! Hạo Thiên!

Cao thủ ngũ phẩm cấp trung Lạc Vô Nhai cùng Long Phá Sơn nhanh chóng xông lên, trên không trung tựa như hai luồng kiếm quang, trong nháy mắt đã tiếp được Quân Hạo Thiên.

Trở lại cao nhai, Tử trưởng lão nhẹ nhàng đặt Tử Phong xuống, trong mắt tràn đầy bi thương cùng thất vọng, môi không ngừng run rẩy, tuyệt vọng nhìn đệ tử nằm trên đất.

Đã từng là sự kiêu ngạo của lão, hiện tại đã chẳng khác nào người thường, tu vi bị rút hết, hiện tại không khác gì người thường.

- Tử Phong làm sao?

- Vì sao Quân Hạo Thiên lại xuất hiện từ khe không gian? Điều này có quan hệ gì đến Tử Phong?

Lúc này Cổ Nhạc cùng Hàn Vũ Long cũng đi tới, ánh mắt lạnh lẽo, Cổ Nhạc chậm rãi độ nguyên khí vào trong thân thể Quân Hạo Thiên.

- Ầm!

Nhiệt độ tăng cao đột ngột tạo ra làn sóng tâm hồn vô biên, đột nhiên hình thành làn sóng ánh sáng dội lại trong không khí, nhằm phía bàn tay Cổ Nhạc.

Huyết khí cuồn cuộn, sát khí đỏ thắm từ trong da thịt Quân Hạo Thiên xuất ra, trong nháy mắt vô số huyết sát khí dồn dập vọt lên không trung.

Ánh mắt lóe lên, thân hình Cổ Nhạc văng ra vội vàng ngưng kết thủ ấn, thủ ấn thôi động huyết sát khí luyện hóa Ngự Thiên Quyết, ánh mắt hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Hàn Vũ Long, nhẹ giọng nói:

- Cái này là gì thế? Huyết khí?

Tinh quang Hàn Vũ Long lập tức nổ bắn ra, thần tình nghiêm túc, ngồi xổm người xuống, trong tay một vệt dải lụa kim quang chậm rãi độ vào trong thân thể Quân Hạo Thiên.

Cùng lúc tiếng nổ tung vang lên, một luồng huyết khí mênh mông dâng lên, năng lượng vô cùng lập tức xông trên tâm hồn Hàn Vũ Long.

- Gào gừ!

Tiếng rồng gầm vang vọng khoảng không, tựa như vượt qua năng lượng thiên địa thao thiên phi quanh thân Hàn Vũ Long, nút xương hai bàn tay vỡ ra, một cổ năng lượng kinh thiên lần nữa độ vào trong cơ thể Quân Hạo Thiên.

- Ầm ầm!

Ngay lập tức, một cổ huyết sắc linh hồn công kích tiêu xạ mà ra cùng Kim Long khí tức, Hàn Vũ Long trong nháy mắt tiêu sát, khí tức mỗi ngày sắc bén tiêu sát, kèm theo công kích linh hồn kinh khủng được thả ra trong nháy mắt.

- Hô!

Thân hình ầm ầm bạo lui, không gian gợn sóng nhộn nhạo, Hàn Vũ Long lập tức quát lớn một tiếng, kim quang dải lụa xa xa đánh ra, trong tay không ngừng phát ra tiếng động, kim quang diệu nhật vô cùng mãnh liệt, trong nháy mắt đánh tan huyết khí.

- Huyết khí này không thể xem thường được.

Hàn Vũ Long bắn ra hàn mang, trầm giọng nói. Lạc Vô Nhai, Long Phá Sơn, Cổ Nhạc đều chau mày.

- Xem ra ở dưới mười lăm nghìn mét xảy ra chuyện lớn rồi.

- Tô Dật vẫn còn ở phía dưới! Không được!

Hàn Vũ Long nói.

Trên màn sáng, điểm sáng đại diện cho Tô Dật ở mười lăm ngàn mét khẽ động, tất cả mọi người kinh hãi vô cùng, hét lớn.

- Tô Dật vẫn còn chìm xuống! Hắn còn sống!

Quyết định thật nhanh, Cổ Nhạc lập tức hạ lệnh, cao giọng nói:

- Vô Nhai, Phá Sơn các ngươi nhanh mang Tử Phong cùng Hạo Thiên trở về Ngự Thiên Xuyên chữa thương!

- Hàn tông chủ, Đoan Mộc cung chủ vẫn còn ở phía dưới, hiện tại tình hình dưới đáy không phải chúng ta có thể khống chế được, có Đoan Mộc cung chủ, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn!