Chương 1682
Phốc!
Một ngụm máu tươi từ phần lưng Tô Dật chảy ra, huyết khí đen kịt sền sệt lan tràn trong tuyết, lập tức thẩm thấu màu trắng rộng lớn.
Trong mắt Tô Dật lộ vẻ ngưng trọng, tiếng hít thở nặng nề quanh quẩn trong tai Đoan Mộc Tiểu Mạn, nhất thời nàng cũng không tự nhủ rên khẽ một tiếng.
Đoan Mộc Tiểu Mạn đã không có chút khí lực, kinh mạch quanh thân bị hao tổn.
Mặt mũi tái nhợt bối rối không thôi, lần đầu tiên nằm trên người nam nhân, Đoan Mộc Tiểu Mạn ngượng ngùng vô cùng, muốn đứng dậy.
Hai tay yếu ớt chống trên vùng đất ẩm ướt khiến nàng càng thêm bất lực, trong nháy mắt lại như thỏ con vào hang hổ, nằm trên cơ thể nóng bỏng của Tô Dật, không dám nhúc nhích.
- Ngươi bị thương rồi! Là độc huyết Yêu Long!
Dung nhan tuyệt mỹ áp sát trên lồng ngực Tô Dật, có thể cảm nhận được kinh mạch bên trong lưu động không ngừng, mang theo một chút tà khí!
- Hô hô!
Tô Dật mở miệng thở hổn hển, thần thức đã bắt đầu mơ hồ, độc huyết lan tràn khắp Thiên Nguyên Yêu Hồn, trước mắt sinh ra vô số ảo tưởng, bên trong thanh xuân tươi đẹp rực rỡ như màu sắc của mùa xuân, đều tràn ngập tư thế ngọc thể thấp thoáng.
Xoay người lật úp, Đoan Mộc Tiểu Mạn bị Tô Dật đè xuống đất, cỏ dại mềm mại bị hung hăng nắm lấy. Giờ khắc này ngực Đoan Mộc Tiểu Mạn phập phồng kịch liệt, căn bản không hề tức giận, lông mày nhíu chặt nghiêng đầu sang một bên.
Ánh mắt hư ảo mê mang, Đoan Mộc Tiểu Mạn trở nên vô cùng xinh đẹp trong mắt Tô Dật, trong cổ họng khô khốc truyền ra thanh âm nuốt nước bọt, cự lực ở giữa hai người tràn ngập khí tức dương cương giao thoa làm người khác say mê.
Đoan Mộc Tiểu Mạn hoảng hốt mở to hai mắt, mày nhíu lại, tức giận nhìn chằm chằm Tô Dật, yếu ớt nói:
- Tô Dật, ngươi không được thế này! Ngươi cần phải trị liệu trước!
Đoan Mộc Tiểu Mạn biết nhất định là do độc huyết của huyết sắc Yêu Long quậy phá trong cơ thể Tô Dật, năng lượng huyết sát vô cùng to lớn nhanh chóng tràn ra từ trong lỗ chân lông của hắn.
Nàng có thể cảm giác được kinh mạch Tô Dật khác lạ so với người thường, tuy nhiên năng lượng huyết khí xâm nhập lại không gây thương tổn kinh mạch.
Nhưng bên trong nó lại ẩn chứa độc khí có thể nhiễu loạn tâm thần, lại không vận dụng Ngự Thiên Quyết khống chế tâm hồn, nhất định sẽ khiến tâm hồn bị mất khống chế, tà độc công tâm, khó có thể tự kiềm chế!
Bị nhẹ thì linh hồn phân liệt, bị nặng thì sẽ điên cuồng đến chết!
- Cũng chỉ có hai biện pháp có thể cứu tên tiểu tử này, dùng sức mạnh cưỡng ép khống chế tâm hồn, bài xuất độc huyết, hoặc con bé Đoan Mộc này phải hy sinh bản thân mình!
Thiết Hồn Mạch không ngừng lắc đầu, chăm chú nhìn Tô Dật trúng độc.
Sườn núi Đoạn Kiếm hải, gió tanh tràn ngập.
Vùng nước hỗn loạn bất tận cho thấy trận tranh đấu cực kỳ khủng bố, mà đệ tử thi đấu Ngự Thiên Hồn khác được Tô Dật thông báo, sau khi dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành tranh tài đều lên bờ.
Người của Linh Nhạc Phong cũng ở bên trong, nhưng cả đám đều vô cùng chật vật.
- Cha! Người mau cứu Tô Dật, hắn còn ở phía dưới.
Hàn Vũ Nhu vừa lên bờ, không đoái hoài tới chật vật của bản thân, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Hàn Vũ Long khóc nức nở không thôi.
Ánh mắt mọi người đang nhìn chằm chằm vào màn sáng, vừa rồi vui vẻ không ngừng vì Tô Dật xuống tới hai mươi nghìn mét, nhất thời ánh mắt run lên, không ngờ tất cả mọi người đã lên bờ sớm hơn thời gian dự định rất nhiều.
Lúc trước Quân Hạo Thiên cùng Tử Phong trở về đã khiến tim mọi người lo lắng hồi hộp.
Bọn người Hàn Vũ Nhu vừa về đến, kim quang trên người Hàn Vũ Long phun trào, nhanh chóng đi tới bên người Hàn Vũ Nhu, cơ bắp cuồn cuộn ôm chặt nàng, trầm giọng nói.
- Nhu nhi, rốt cuộc phía dưới xảy ra chuyện gì? Nói cha nghe, Tô Dật ở đâu, hắn đi đâu rồi?
Hàn Vũ Nhu khóc nức nở không thôi, chỉ vào bạo sóng cuồn cuộn không ngừng, run rẩy nói:
- Cha, phía dưới đều là máu! Đột nhiên xông tới rất nhiều máu!
Nói xong, trong mắt Hàn Vũ Nhu lộ ra hoảng sợ, như nhìn thấy thứ gì cực kỳ khủng bố, nàng bịt hai tai khóc thút thít.
- Máu!
Ánh mắt tất cả trưởng lão tràn ngập nghi hoặc, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Hàn Vũ Long chợt híp đồng tử, mày nhăn lại khẽ nói:
- Đừng nóng vội, Nhu nhi, nói rõ cho cha, cha đến xử lý!
Sau đó Hàn Vũ Nhu cùng bọn người Thiên Trường nói rõ tình huống cho mọi người, vốn dĩ mọi người tu luyện Đan dược ở bốn năm ngàn mét đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau khi Huyết Kiếm quả thành hình, Thất Sát hồn hoàn bị huyết sắc Yêu Long thôn phệ, toàn bộ cấm chế Thất Sát bị giải trừ, huyết khí vô cùng vô tận mang theo yêu khí uy áp xông tới.
Rất nhiều đệ tử đang chuyên tâm tu luyện đều trúng chiêu, ngay lúc này Tô Dật mang theo Huyết Ma Sát Thần kiếm tới, gạt huyết khí ra, nói mọi người mau mau rời đi.
Sau đó Tô Dật không quan tâm mọi người khuyên can liền phi thân xuống dưới, đến bên người Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Sau khi mọi người trị liệu cho nhau liền nhanh chóng lên bờ, cho nên mỗi người tinh thần đều uể oải, sắc mặt trắng bệch.
Sắc mặt Hàn Vũ Long âm hàn, một luồng chiến ý nồng đậm bốc lên, nói với Cổ Nhạc:
- Cổ Nhạc trưởng lão, tình huống đại khái ngươi hẳn đã biết, nhưng phía dưới xuất hiện ma vật kinh người, Tô Dật lại đang ở dưới đáy, ta nhất định phải đi xuống một chuyến!
Lòng Cổ Nhạc cũng nóng như lửa đốt, không chỉ Tô Dật mà Đoan Mộc cung chủ cũng ở dưới đáy, nhanh chóng đi tới trước màn sáng, trong mắt Cổ Nhạc liền xuất hiện tinh quang.
- Điểm sáng của Tô Dật… cùng Cung chủ đã biến mất…
Hai mắt Cổ Nhạc trợn trừng, không thể tin.
- Cái gì?
Chư hầu trưởng lão cùng các giáo chức trưởng lão nhao nhao trải rộng linh hồn, khắp núi cao tràn ngập uy áp linh hồn khủng bố, uy thế vang trời, hiển hách trấn áp.
- Tô Dật, cha phải cứu Tô Dật! Tô Dật không thể có chuyện! Hắn là vì cứu mọi người mới đi xuống!
Hàn Vũ Nhu nghe nói thế liền che mặt khóc rống, trong lòng bối rối, nước mắt chảy như mưa, buồn bã vô cùng.
Bọn người Lý Thi Nhiên cùng A Sơ đi lên phía trước, nhẹ giọng an ủi, nhưng biểu hiện của hai tỷ đệ cũng không tự nhiên, mắt lộ ra lo lắng.
Thiên Trường đứng ở một bên trong lòng cũng chấn kinh, phát sinh biến cố lớn thế này tuyệt đối không phải là chuyện hắn có thể tưởng tượng.
- Vừa rồi khi nói chúng ta rời đi, toàn thân Tô Dật đều là máu, vì sao lúc này lại không thấy ánh sáng!
- Chúng ta muốn đi cứu cung chủ, cung chủ là gốc rễ của Ngự Thiên cung, từ bỏ ai cũng không thể từ bỏ cung chủ!
Các phổ thông trưởng lão cùng kêu gọi hiệp lực, thật vất vả Đoan Mộc mới rời núi giải quyết vấn đề Tả Khâu Phong. Mọi người đều xắn tay áo muốn nhảy xuống dưới đáy Đoạn Kiếm hải.
- Con mẹ nó, chẳng lẽ Tô Dật có thể bỏ cuộc sao?
Hàn Vũ Long chửi thề một tiếng, hư văn Kim Long tràn ngập phía sau, tiếng long ngâm lại lần nữa lan tràn ra.
Lập tức, Hàn Vũ Long quay đầu nhìn mọi người, khí thế bức người nói với Cổ Nhạc trưởng lão:
- Cổ Nhạc trưởng lão, ngươi nói đi!
- Ầm!
- Câm miệng hết cho ta! Các ngươi muốn đi cứu, mấy người trong số các ngươi có thể xuống tới hai mươi nghìn mét? Nếu cung chủ không giải quyết được ma vật, đây cũng là nạn của Ngự Thiên cung, hoặc có thể nói là nạn của toàn bộ Vân Châu! Mấy người các ngươi có thể đi ngăn sóng dữ sao? Đi cũng là chịu chết!
Cổ Nhạc lại tiếp tục nói:
- Tô Dật cứu các đệ tử Ngự Thiên cung, lại vì Ngự Thiên cung tiếp tục liều mạng, làm sao có thể không cứu?