Chương 1683
Cổ Nhạc vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, buồn bã vô cùng, thất thần nhìn Đoạn Kiếm hải.
- Hàn tông chủ, ta và ngươi đi xuống xem thế nào.
Trường bào Cổ Nhạc tung bay, khuôn mặt ôn hòa hiền lành hiện lên sát ý, một đạo tinh mang bắn ra.
Hàn Vũ Long ở phía sau, thân thể uy lăng thiên hạ, cẩn thận suy nghĩ đợi viện binh Vô Lượng môn đến đã không kịp, vung tay lên hét lớn một tiếng:
- Được! Chúng ta đi! Đệ tử Vô Lượng môn bảo vệ tốt cho mọi người của Linh Nhạc Phong!
- Vâng!
Cường giả Vô Lượng môn lĩnh mệnh, thủ hộ Hàn Vũ Nhu cùng Lý Thi Nhiên ở phía sau.
Lập tức hai người nhanh chân đi về phía vách đá, đột nhiên màn sáng phía chân trời phun trào, màn ánh sáng do Đoan Mộc Tiểu Mạn thêu dệt thành bắt đầu điên cuồng lay động.
Trong nháy mắt thiên địa rung động, mây đen phía xa nhanh chóng kéo tới, nhiều tầng chồng chất lên nhau, khí tức tiêu sát mịt mờ nhanh chóng ngưng tụ, một luồng khí tức thiên tai lập tức buống xuống Đoạn Kiếm hải.
Uy áp linh hồn vô tận bắt đầu tràn ngập thiên địa, phía trên màn sáng xuất hiện vô số vết nứt thật nhỏ.
Thời điểm ánh mắt mọi người bắn tới, nhất thời một luồng ánh sáng thật lớn vội vàng theo vết nứt vỡ ra.
Màn sáng nổ tung, rung chuyển sơn hà!
- Mau lui lại!
- Tránh ra!
Đồng tử Cổ Nhạc cùng Hàn Vũ Long khẽ co lại, cùng hét to một tiếng, uy áp vô tận thông thiên triệt địa, nhất thời năng lượng thiên địa nồng đậm tới cực hạn trên mặt biển bỗng nhiên vỡ ra.
Lập tức, vô số dải lụa quang trụ mang theo năng lượng cuồng bạo trùng kích dâng lên phía trên nguyên khí mỗi lồng ánh sáng.
- Phốc!
Liên tiếp có máu bắn vào trên vòm trời, một số người tu vi hơi thấp dựa vào vách đá, sắc mặt trắng bệch, tâm hồn chấn động.
Mấy trăm lồng sáng dâng lên, cột sáng chiếu sáng rực rỡ lên từng khuôn mặt khủng hoảng tới cực hạn, kinh hãi không thôi.
- Màn sáng bị phá vỡ! Không ngờ màn sáng lại bị phá vỡ.
- Chẳng lẽ Đoan Mộc cung chủ đã…?
Ý nghĩ vô cùng khủng bố trong nháy mắt quanh quẩn trong tim mỗi người, bố trí lúc trước của Đoan Mộc sụp đổ, sự sụp đổ này báo lên một chuyện ai cũng hiểu rõ.
Cổ Nhạc cùng Hàn Vũ Long kịp thời phản ứng, nhưng cũng không chịu nổi trấn áp linh hồn ngập trời như vậy, sắc mặt hơi tái nhợt, khí tức có chút uể oải, nhìn chằm chằm màn sáng, ánh mắt lưu động bất định.
- Tất cả im miệng cho ta!
Cổ Nhạc quát chói tai.
- Vù vù!
Nước biển bốc lên cuồn cuộn nhất thời vang lên tiếng nổ ầm ầm không dứt, năng lượng linh hồn như sóng triều thôi động vô số gợn sóng không gian kịch liệt bập bềnh.
Trên mặt biển, mây gió giao thoa, kéo theo tiếng sấm nổ vang không ngừng.
Một luồng kình khí vô cùng cuồng mãnh như lốc xoáy bão táp bao phủ tất cả, trong nháy mắt toàn bộ thiên địa như ngày tận thế buông xuống, phòng ngự mấy trăm linh hồn con người đều bị phá hủy hoàn toàn, từng tiếng rên đau nhức truyền tới.
Tiếng kêu rên vang lên không dứt, đám người Cổ Nhạc cùng Hàn Vũ Long lớn tiếng quát:
- Nhanh tản ra, tất cả mọi người mở ra kết giới phòng ngự!
Tất cả linh hồn tu vi Nguyên Tông cảnh trở lên dao động giống như động đất, không gian nhất thời tạo ra trận uy áp linh hồn kịch liệt.
Nước biển tuôn ra, uy áp màu vàng xuyên phá dòng nước siết của Đoạn Kiếm hải, trong nháy mắt khuếch tán năng lượng cuồng bạo.
- Ngao!
Chỉ một thoáng, năng lượng dời núi lấp biển bao phủ thiên địa, một Kim Long chấn thiên từ trong kình phong vô cùng cuồng bạo, gào thét xông phá mây đen chồng chất.
Kim quang tràn ngập, khí tức già nua hoang dã cuồn cuộn trực tiếp xuyên qua màn trời, giống như trấn áp sinh linh vạn vật, mang theo năng lượng kim quang ngập trời soi xuống thế gian
Quanh thân cự long trăm trượng tràn ngập kim quang, vắt ngang trong thiên địa, Đoạn Kiếm hải dưới khí thế của Kim Long liền lộ ra gợn sóng to lớn như núi sông.
Mà gợn sóng nổi lên bên trên mặt biển như quả bom phát nổ tạo nên, dưới va chạm năng lượng luân phiên không nghỉ, tất cả mọi người đều nhìn ngây ngốc, từ đầu tới chân, mỗi một tất da thịt đều phát ra run rẩy sợ hãi từ sâu trong lòng.
Giống như kết nối thiên địa mà tới, khí thế vô cùng vô tận tràn ngập đất trời, thanh âm hú gọi của Kim Long vẫn vang vọng quanh quẩn một thời gian dài khắp Đoạn Kiếm hải.
- Ầm ầm!
Phong lôi đại tác, cộng hưởng vang lên.
Thiên khung tràn ngập hồ quang điện cùng vòng sáng, bởi vì Thần Vũ Kim Long bá đạo nhất phi trùng thiên, chỉ một thoáng tản mác khắp trời, vô số thiểm điện thật nhỏ không kịp tiêu tán, chiếu sáng huyền ảo quanh người kim Long, quả nhiên là trời sinh kỳ quái, kim quang ngập trời trong nháy mắt bóp méo một mảng lớn không gian.
- Bịch!
Tất cả mọi người dường như đã quên mất, bởi vì tiếng vang vọng mà khiến màng nhĩ bị đau nhức kịch liệt, nhìn qua khí tức Kim Long ầm vang nổ tung trong hư không, rung động thiên địa.
Tóc gáy mọi người dựng lên, tâm hồn run rẩy, như đang ở trước mặt thần chỉ vô thượng, tâm hồn của mình đã nhỏ bé tới không thể phát hiện ra.
Lại có rất nhiều người trực tiếp té quỵ xuống đất, ánh mắt nhìn Kim Long trên trời, không ngừng làm động tác bái lạy.
- Là Kim Long! Là Kim Long!
- Trong Đoạn Kiếm hải lại có Kim Long!
- Chẳng lẽ bọn họ đang đánh nhau với Kim Long dưới đáy sao?
Mọi người biến đổi sắc mặt liên tục, nhìn lên ánh sáng Kim Long sắp tiêu tán trên bầu trời, không thể tin lắc đầu, tất cả mọi người đều khó mà quên được kình khí khủng bố khiến nội tâm mình rung động như vậy!
Mà ở trong đó, chỉ có Hàn Vũ Long tràn ngập vui mừng, nắm chặt hai tay nói:
- Xuất thế! Thống lĩnh xuất thế!
Cổ Nhạc thu liễm khí tức, uy áp vừa rồi quá mức mãnh liệt, trực tiếp xuyên qua đáy Đoạn Kiếm hải hai mươi nghìn mét mà còn có uy năng như thế, dưới đáy nhất định phát sinh một trận chiến khó có thể tưởng tượng ra.
- Đi! Cổ Nhạc trưởng lão, đi mau!
Hàn Vũ Long kích động không thôi, không để ý khí kình tán loạn quanh thân cùng khí huyết bên trong khó chịu vô cùng, hưng phấn kêu lên, bật người đứng dậy.
- Rốt cục có chuyện gì? Kim Long này là thế nào?
Cổ Nhạc vẫn rơi vào trạng thái ngơ ngẩn, nhanh chóng đứng dậy hỏi.
Ánh sáng Kim Long trước mắt tiêu tán, thiên địa bắt đầu khôi phục bình tĩnh, dao động Đoạn Kiếm đã ngày càng mãnh liệt, năng lượng bên trên hư không bắt đầu thiếu đi một chút âm tà cùng khó hiểu, ngược lại có chút cảm giác xé màn đêm nhìn thấy ánh sáng.
Vẻ mặt Cổ Nhạc nghiêm trang, mi dài khẽ nhíu, mọi người phía sau nhanh chóng lùi lại, rất nhiều người còn đang tê liệt nằm trên mặt đất, hiển nhiên trình độ bị thương của mỗi người khác nhau, lưu lại ở đây cũng vô ích, Cổ Nhạc trầm giọng nói.
- Tất cả mọi người, nếu không có chuyện gì khác có thể trở về bên trong Chấn Tiền Phong, lập tức trị thương. Đồng thời nói cho Long trưởng lão cùng Lạc trưởng lão tình huống nơi này, giao tất cả bảo vật tu luyện cho Lạc trưởng lão, thống nhất đảm bảo, trước ngày mai phải yên ổn trở về, sau đó đợi lệnh triệu tập.
Vừa dứt lời, bên trong năng lượng thiên địa nồng đậm khẽ chấn động, chỉ nghe một thanh âm “đông ngột ngạt vang tận mây xanh.
Cổ Nhạc khẽ lắc đầu, thì ra Hàn Vũ Long đã chờ không được đi xuống biển trước, trực tiếp đi tới đáy Đoạn Kiếm hải.
Sau đó Cổ Nhạc thu liiễm thần sắc, nhanh chóng hóa thành một ánh sáng tử sắc xuất hiện ở giữa không trung.
Nhìn qua huyết khí dưới đáy Đoạn Kiếm hải chưa kịp tiêu tán, mang theo chút nghi ngờ trong lòng phá biển mà vào.