Chương 1684
Thế giới băng phong, tuyết bay đầy trời.
Dưới đáy Đoạn Kiếm hải, phong tuyết cuồng bạo lướt qua, thiên địa cực kỳ yên tĩnh, giống như tất cả đều được che đậy ở bên trong một mảnh trắng xóa, ai cũng không nghĩ tới nơi này vừa xảy ra chuyện.
Sau một trận chiến đấu khốc liệt, đáy biển đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất, không còn nước biển, không có di tích, không có huyết hỏa tràn ngập giao hòa thiên địa, chỉ còn lại vết thương cùng tà khí gió tanh lưu lại trên không trung.
Khắp nơi đổ vỡ tràn ngập nhìn thấy mà giật mình, khe rãnh như mạng nhện phủ khắp thiên địa, sau khi khô hạn cực độ lại là băng tuyết cực hạn, cũng chỉ là từ một loại khô hạn này tới một loại khô hạn khác. Nơi này hoàn toàn khác biệt với Đoạn Kiếm hải bốn năm ngàn mét.
Bên trong tuyết trắng mênh mang, huyết dịch do huyết sắc Yêu Long phun ra vừa rồi giống như một đóa lạc mai tô điểm khắp nơi. Bên trong khe rãnh đang có một đôi nam nữ toàn thân lửa nóng kết nối chặt chẽ, tiếng hít thở uyển chuyển rất nhỏ như muốn che đậy phong tuyết đầy trời bên ngoài.
Chính là Tô Dật trúng độc của Yêu Long mà cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn suy yếu dẫn tới có chút ý loạn thần mê, bông tuyết nhẹ bay, gió nhẹ thổi mang theo quần áo hai người lên cao.
Tô Dật gắt gao đè hai tay Đoan Mộc Tiểu Mạn xuống đất, mày kiếm dựng thẳng, trên khuôn mặt rắn chắc mạnh mẽ, dính vài vệt máu vô cùng nam tính.
Nhìn toàn thân Đoan Mộc Tiểu Mạn nằm trong ngực hắn, dung mạo trăng sáng tháng ba, trong sáng, thánh khiết vô cùng.
Một đôi mắt ngập nước đung đưa, lập tức phóng đại vô hạn trong lòng, giống như mang theo mọi loại phong tình tuyệt sắc.
Khoảng cách thân mật gần nhau khiến xung quanh như có mùi hương thơm như có như không, Tô Dật lắc đầu thật mạnh, như rơi vào hoang tưởng, thời điểm mở mắt ra, hai mắt nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn trở nên sáng rực.
Hắn thấy ở giữa mây trắng mờ mịt, một cô nữ tử có chút cô độc, kiêu ngạo hiện hữu, giống như tiên tử lỗi lạc, quần áo lụa mỏng lắc nhẹ tạo lên tiếng vang thanh thúy, chân mày cau lại, sắc mặt tái nhợt lạnh nhạt nói:
- Làm càn, ta là cung chủ Ngự Thiên cung! Tô Dật, ngươi không được làm thế! Nếu ngươi dám làm bẩn ta! Có tin ta sẽ giết toàn tộc ngươi không?
Nghe vậy, Tô Dật trong mơ hồ nhất thời nghiêm sắc mặt, hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng chỉ trong chốc lát, huyết khí trong cơ thể lại lần nữa dâng lên, một luồng cảm giác nóng rực lại lần nữa xông lên đầu.
Bên trong kinh mạch giống như có vô số côn trùng lúc nhúc, cổ hắn vô cùng khô khốc, thân thể biến hóa, hắn lại trông thấy một nữ tử yểu điệu đứng trong khói mưa, nhẹ nhàng đưa tay làm ra động tác câu dẫn.
Trong vòng ảo ảnh khác cũng là Đoan Mộc Tiểu Mạn, nhưng lại mở to đôi mắt phong tình vạn chủng, giữa lông mày cảnh xuân tươi đẹp, đôi môi mềm mại như nụ hoa chớm nở, gương mặt với má lúm đồng tiền, cánh môi đỏ mọng cực kỳ quyến rũ.
Mà trong hiện thực, Đoan Mộc Tiểu Mạn trước ngực quần áo lụa mỏng đã sớm như ẩn như hiện, bởi vì thân thể nằm ngang, quần áo dọc theo đường cong hoàn mỹ trước người trượt qua hai bên, bạch quang tinh tế, một cảnh sắc tuyệt mỹ hiện ra trước mắt.
Vòng eo mỏng manh của mỹ nhân mềm mại không chịu nổi, hiện thực cùng ảo ảnh chồn chất lên nhau, khiến Đoan Mộc Tiểu Mạn luôn luôn cao ngạo lạnh lùng càng thêm quyến rũ, thêm duyên dáng, Tô Dật như đắm chìm trong si mê không dứt.
- Đoan Mộc Tiểu Mạn, thì ra dung mạo của ngươi đẹp như vậy!
Tâm thần Tô Dật không rõ ràng, nhìn thấy ảo ảnh nở nụ cười thản nhiên với hắn liền không tự giác đi tới.
Mà trong hiện thực, đầu Tô Dật lệch qua một bên, thở hồn hển bên tai phải Đoan Mộc Tiểu Mạn khiến hô hấp của nàng không tự giác dần dần gấp rút, vòng eo mềm mại cũng nhẹ nhàng xê dịch trong đống tuyết.
Bên trong không khí mờ ám, Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng dần dần tránh khỏi cái ôm, rã rời nằm trong đống tuyết như tiên tử tuyệt mỹ, mông lung nhìn Tô Dật, thấp giọng nói:
- Ngươi thích không?
Giống như kháng cự, giống như đón lấy, giống như thẹn thùng, giống như kích động, giống như sợ hãi, giống như tuyệt vọng, trong ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn hiện ra trăm mối lo, lại bao hàm ấm áp nhiều năm chưa từng có.
Sau đó Tô Dật hôn nhẹ vào cổ nàng, tiếp tới liền chạm trên đôi môi anh đào ẩm ướt mềm mại đỏ thắm, Đoan Mộc Tiểu Mạn liền thấp giọng nói một câu.
- Tô Dật! Ngươi không thể làm như vậy!
Thanh âm Đoan Mộc Tiểu Mạn nhỏ tới cực hạn, yếu ớt như ruồi muỗi, nhẹ nhàng nói bên tai Tô Dật.
- Tích tích!
Dứt lời, một hạt châu từ khóe mắt nhẹ nhàng trượt xuống, thân thể dính chặt vào Tô Dật, từ khóe miệng tới đôi mắt khiến khóe miệng hắn nếm được tư vị nước mắt, trong lòng nhất thời run rẩy.
- Ầm!
Tâm thần cự chiến, Thiên Nguyên Yêu Hồn trong đầu bị huyết khí vờn quanh trong nháy mắt đột nhiên chấn động, Tô Dật chợt thanh tỉnh mấy phần, nghiêm sắc mặt, trong óc lại lần nữa truyền tới tiếng cười vang vọng.
- Chẳng lẽ ngươi không muốn sao? Ngươi không muốn chiếm hữu nàng sao? Đi thôi! Nàng ở chỗ này! Để cho nàng hầu hạ ngươi. Khà khà!
Thanh âm giống như quỷ khóc quanh quẩn trong não hải Tô Dật, Tô Dật vốn đang u ám lại thoáng trầm mặt như nước.
Chậm rãi mở hai mắt liền thấy Đoan Mộc Tiểu Mạn yếu ớt, điềm đạm đáng yêu đang nhìn mình.
Thân thể gầy yếu hoàn toàn mất đi khí lực, bị hắn ép dưới thân, trong lòng nổi lên áy náy cùng chua xót.
Tô Dật không tự giác buông hai tay, hắn lên tiếng nói:
- Tha thứ cho ta! Ta không cố ý!
- A!
Trong óc truyền tới một cảm giác đau đớn, huyết nhục tứ chi xương cốt giống như bị Hỏa Diễm thiêu đốt, làm cho toàn thân nhức.
- Ai bảo ngươi nói như thế! Tên hèn nhát nhà này, mau chiếm hữu nàng, khiến nàng khoái lạc mới đúng là bản thân ngươi! Khà khà!
Ở bên trong, Thiên Nguyên Yêu Hồn của Tô Dật lại lần nữa ảm đạm, nguyên khí điên cuồng phun trào trong cơ thể như mất đi động lực, không còn di chuyển trong kinh mạch.
Duy chỉ có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt trong trái tim, thúc dục Tô Dật lại lần nữa muốn làm ra chuyện không an phận.
Trên gương mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn nổi lên chút ửng hồng, nhìn vẻ mặt Tô Dật vô cùng cổ quái, giống như cười mà không phải cười, khóc mà không phải khóc. Một lúc sau ánh mắt Tô Dật trở nên cực kỳ âm u, dữ tợn hung hãn, cực kỳ giống ác ma trong lòng đất!
- Nhân loại! Ngươi cho rằng có thể thoát khỏi ta sao! Ta nói ngươi phải làm phu nhân của ta! Cho dù bằng thân thể của tiểu tử này, ta cũng phải chiếm lấy ngươi!
Khóe miệng Tô Dật khẽ cong, tà ý nói ra.
Đoan Mộc Tiểu Mạn vừa rồi còn thần trí mơ hồ nhất thời sắc mặt đại biến, có thể khi nghe thấy được giọng nói của huyết sắc Yêu Long.
Nhất thời bừng tỉnh, thì ra tâm hồn Tô Dật đã bắt đầu bị huyết sắc Yêu Long chiếm cứ, nếu cứ như thế Tô Dật có thể sẽ bị huyết sắc yêu Long mượn cơ thể trọng sinh, mà hắn cũng sẽ biến mất khỏi thế gian!
- Tô Dật, tỉnh lại! Không nên để nó mê hoặc!
Khuôn mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ nhúc nhích, gấp giọng nói với hắn.