Chương 1685
Tô Dật cảm giác giống như tiếng vang của sơn cốc bốn phía không ngừng phóng đại ở bên tai, một mặt muốn nói mình cứ tiếp tục phóng thích bản thân, một mặt lại nói mình phải tỉnh lại, không được phóng túng.
Thiên Nguyên Yêu Hồn trong đầu như nổ tung, điên cuồng bị xé rách thành mảnh vỡ, loại cảm giác đau đớn từ trong tế bào tới lỗ chân lông khiến Tô Dật cảm giác như mình đang ở sâu trong địa ngục tăm tối vô biên.
- A!
Hai mắt Tô Dật vằn tia máu, toàn bộ da thịt đỏ tới căng nứt, các đốt ngón tay bởi vì căng dãn quá lớn tạo ra vết rách chấn động hồn phách, huyết dịch cuồn cuộn chảy ra, lập tức ngửa đầu hét lớn.
- Đoan Mộc! Ngươi… đi mau!
Một câu gáo thét truyền ra từ trong cổ Tô Dật, điên cuồng gầm rú toát ra khí màu trắng đục, nhiệt độ cơ thể đã cao tới mức khó có thể tưởng tượng.
Giờ phút này Tô Dật đang cố gắng khống chế tâm thần, hắn cảm thấy quanh thân ngứa lạ vô cùng, năng lượng huyết khí cực kỳ nặng nề cùng thuộc tính cuồng bạo nóng rực không ngừng chảy ở giữa kinh mạch.
Giống như dung nham từ lòng đất bộc phát, hỏa diễm vô tận mang theo ham muốn cực kỳ đáng sợ, tàn niệm, chấp niệm đều tràn vào bên trong tâm hồn hắn.
Độc hỏa nhiệt Yêu Long ăn mòn bản thân hắn từng thời khắc, nhiệt độ toàn thân nóng rực khiến Tô Dật khó mà khống chế bản thân, cố nén dục vọng trong lòng, ngay cả da thịt cũng bắt đầu biến thành đỏ thẫm như sắt thép được nung, khủng bố không bình thường.
Trong nháy mắt Tô Dật cảm thấy kinh mạch của mình bắt đầu vỡ tan, não tử đột nhiên bị người khác dùng sức mạnh đè ép, không thể khống chế, hơi dùng sức sẽ khiến tâm hồn sụp đổ, mất mạng tại chỗ.
Một khắc sau, Tô Dật giận quát một tiếng, tay phải nắm thành quyền, dùng hết khí lực toàn thân đánh vào trên cánh tay trái của mình.
- Ầm!
Chỉ nghe một tiếng giòn vang nổ tung trong khe rãnh, tay trái của Tô Dật mềm nhũn rơi xuống.
Xương tay đứt gãy mang tới cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến Tô Dật đột nhiên thanh tỉnh, trong đầu bắn ra một đạo tinh mang, miệng thở ra một luồng trọc khí bạch sắc thật dài.
- Đi mau! Đừng quan tâm tới ta!
Từng câu chữ Tô Dật nói ra đều cực kỳ mất sức.
Giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng nhỏ vào trên quần áo Đoan Mộc Tiểu Mạn, trong nháy mắt ướt đẫm thành một mảng lớn.
- Ta tuyệt đối không thể làm bẩn ngươi, Đoan Mộc, đi… nhanh!
Từ trong hàm răng rít gào ra, lộ ra máu cùng mồ hôi.
Sau đó một mình chống đỡ tay phải bắt đầu run rẩy trên mặt đất, Tô Dật biết bản thân không kiên trì được lâu nữa.
Lúc này Đoan Mộc Tiểu Mạn không có chút khí lực nào, nếu hắn bị huyết sắc Yêu Long khống chế, không riêng Đoan Mộc Tiểu Mạn chịu nhục, cả hai người đều sẽ thất bại trong gang tấc.
Đoan Mộc Tiểu Mạn từ trước tới nay băng thanh ngọc khiết, giống như tiên tử không hề bị nhiễm chút bụi trần, huống như hành vi của hắn hôm nay cũng xem như đã xúc phạm tới phòng tuyến cuối cùng của nàng, nếu còn có xảy ra một bước nghiêm trọng kế tiếp, sau này Đoan Mộc Tiểu Mạn tất sẽ không sống nổi.
- Tiểu tử, ngươi điên sao! Huyết Long độc là thứ mà một Nguyên Hoàng cảnh như ngươi có thể chống cự sao? Cố gắng chịu đựng sẽ khiến ngươi mất mạng!
Thiết Hồn Mạch thét to một tiếng, lão không hiểu, cũng không thể hiểu Tô Dật đang bảo hộ cái gì, vì sao lại kiên trì bảo hộ cho Đoan Mộc Tiểu Mạn của Ngự Thiên cung.
- Tuyệt đối không thể! Yêu Long, ngươi cứ tới đi! Đừng mơ khống chế được ta!
Tô Dật điên cuồng gầm rú, khí tức trong miệng vô cùng nặng nề giống như núi lửa phun trào.
- Ầm ầm ầm!
Đau đớn kịch liệt khiến Tô Dật không ngừng dùng tay phải đánh mặt đất, nguyên khí thuộc tính hỏa phun trào, một quyền lại một quyền đánh trên đất, mãi cho tới khi khớp xương vỡ tan, máu me đầm đìa vẫn không ngăn được sự đau đớn trong não hải.
- Đi đi! Đi mau!
Đoan Mộc Tiểu Mạn dưới thân nhìn thấy Tô Dật thà chết cũng không bị chi phối, thà chết cũng không muốn làm bẩn nàng.
Bóng dáng Tô Dật trong mắt dần dần mơ hồ, nước mắt im lặng chảy xuống.
Đây là lần thứ hai trong ngày Đoan Mộc Tiểu Mạn rơi lệ vì hắn, ngay cả nàng cũng không thể ngờ một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi lại có thể vì nàng làm tới mức này.
Hình tượng thiếu niên cứng cỏi, bất khuất kia lại lần nữa hiện lên trong đầu, khiến cằm như bạch ngọc khẽ run nhè nhẹ.
Vô số hạt châu trào ra, trên mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn thê lương vô cùng, duỗi hai tay nhỏ nhắn mềm mại đánh vào trên thân thể Tô Dật.
- Ngự Thiên Quyết!
Đây là thứ duy nhất Đoan Mộc Tiểu Mạn có thể giúp Tô Dật lúc này, uy áp linh hồn trên hai tay đặt lên thân thể Tô Dật, cổ trắng như tuyết thoáng co rúm.
- Tô Dật, ngươi nhất định phải chịu đựng được, sau khi ra ngoài ta sẽ không phụ ngươi!
Trong lòng Đoan Mộc Tiểu Mạn run rẩy nói.
- Ầm!
Ngự Thiên Quyết cuồng mãnh khiến thân thể Tô Dật bay cao về phía chân trời, sau đó ầm ầm rơi vào bên trong khẽ rãnh phía xa, lực trùng kích to lớn trực tiếp khiến khe rãnh hóa thành một hố sâu, nhìn thấy mà giật mình.
Thân thể Tô Dật co quắp nằm trong hầm, nước mắt chảy dài giống như người bệnh lên cơn nghiện, tứ chi không ngừng co rúm, tâm thần đóng chặt.
Ngự Thiên Quyết nhập thể, chỉ có từng tia sáng tồn tại trong não hải, dựa vào chút ý thức còn lưu lại, Tô Dật cảm giác được thông tin cùng pháp môn của Ngự Thiên Quyết quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn nữa.
- Tiền bối, ta đã tu luyện thành công Ngự Thiên Quyết sao?
Trí nhớ Tô Dật lại lần nữa về tới lúc trong sơn cốc Man yêu, nhìn thấy bản thân đang trầm giọng tĩnh khí, ngồi xếp bằng, thủ ấn không ngừng biến hóa, cảm nhận gió, cảm nhận tự nhiên, cảm nhận mọi thứ có thể cảm nhận.
Hết sức chăm chú tu luyện, hắn mới có thể cảm giác tàn hồn tồn tại trong không trung, huyết khí ngủ say bên trong Tô Dật giống như có chỗ dẫn dắt, trong miệng nỉ non nói.
- Cảm nhận tàn hồn, cảm nhận tàn hồn…
- Yên thần tĩnh khí, không thể nóng nảy…
Vô số lần thử, vô số lần thất bại, vô số lần té ngã lại bò lên đã tạo nên bản thân mình bây giờ, tình huống bây giờ không phải giống với lúc trước hắn tu luyện Ngự Thiên Quyết sao?
Huyết khí tàn hồn huyết long tràn ngập bên trong muốn mượn thể trọng sinh, ma niệm cùng dục vọng khiến Tô Dật mất đi phương hướng, khó có thể bình tâm tĩnh khí tìm vị trí tàn hồn, đành tùy ý để nó bài bố, Tô Dật muốn luyện lại Ngự Thiên Quyết một lần nữa.
Bên trong một mảnh huyết hồng, Tô Dật cảm giác được nguyên khí vừa đè ép mà ra ở trong kinh mạch đang lưu lại ở bên trong Thái Hư Thần Hải.
Theo tia sáng linh hồn Ngự Thiên Quyết của Đoan Mộc Tiểu Mạn, thần thức của Tô Dật đã du tẩu bên trong bát mạch thân thể hắn, cuối cùng hội tụ tới bên trong Thái Hư Thần Hải.
Chìm vào yên tĩnh tìm tòi khiến Tô Dật cảm giác trong cơ thể có một chút yên ổn tiến bộ, tia sáng cùng nguyên khí dung hợp giống như mặt hồ yên ả không chút lay động, từng tầng gợn sóng dập dờn.
Nguyên khí bắt đầu xao động, loại cảm giác thư sướng này trước nay chưa từng có, Hỗn Nguyên Chí Tôn công chậm rãi thôi động, năng lượng linh hồn hư vô lại lần nữa bắt đầu tụ tập.
Giờ khắc này Tô Dật hoàn toàn tiến vào trạng thái kỳ diệu.
Nằm trong hố sâu giống như lão tăng nhập định, nhưng lại giống như liên kết cùng thời gian, thiên địa cùng tự nhiên.
Đoan Mộc Tiểu Mạn vô cùng suy yếu đứng dậy, nhìn Tô Dật trong hố sâu, da thịt vẫn đỏ thẫm như cũ.
Nhưng trong lúc vô hình, năng lượng linh hồn cùng khí tức của hắn đã bắt đầu yếu ớt vận chuyển.
- Hắn thật quật cường, rốt cục hắn đã trải qua chuyện gì?
Đoan Mộc Tiểu Mạn che ngực, trong mắt lóe lên vẻ đau xót.