Chương 1692
Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng không trả lời, có điều trong ánh mắt hiện lên lạnh lẽo vô cùng, cái gì mà Tử Phong, cái gì mà Củng Khuyết hồ, trước mặt Đoan Mộc chả là cóc khô gì cả.
Mặc dù là Quân Hạo Thiên, ở trong mắt Đoan Mộc cũng không đủ phân lượng tồn tại.
Lạc Vô Nhai vội vàng kéo Tử trưởng lão xuống, ánh mắt ra hiệu, ý bảo không nên nói nữa.
- Tử trưởng lão, niệm tình ngươi sốt ruột hồ đồ! Còn dám nói lời như vậy, sẽ đưa ngươi đến vực sâu.
Lạc Vô Nhai cả giận nói.
Lập tức, ánh mắt Tử trưởng lão run lên, cả người mềm nhũn, tuyệt vọng đến mức tận cùng.
Râu tóc trong nháy mắt trắng xóa, bay lả tả trong không trung, tang thương như lão giả gần đất xa trời, lắc đầu không ngừng, ánh mắt đẫm lệ, cực kỳ khó chịu.
Nhìn ánh mắt thương tâm của Tử trưởng lão, trong đầu Tô Dật quanh quẩn hình bóng vị lão giả sáu bảy chục tuổi, dáng dấp thấp bé.
Lúc trước hắn bị đồn đãi chết trong Thần Kiếm cốc, tâm tình Tô trưởng lão cũng đau khổ như vậy, lập tức Tô Dật có chút dao dộng.
Dĩ nhiên tội của Tử Phong không thể tha thứ, bị ma quỷ ám ảnh, thế nhưng, đối với một người chăm sóc hắn ta nên người mà nói, Tử Phong là toàn bộ tâm huyết của Tử trưởng lão.
Điều đáng buồn là Quân Hạo Thiên có phải một sư phụ cố chấp mà chôn vùi cuộc sống của mình.
- Haizzzz.
Lúc này, dưới đài cũng không ngừng vang lên tiếng thổn thức, tiếng thở dài, vốn là thiên chi kiêu tử, không biết làm sao lại nhận phải kết cục này, mà trên đài bóng dáng thẳng tắp của hắn đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Quân Hạo Thiên hơi lộ ra thân thể đơn bạc, thẳng tắp quỳ trên mặt đất, mặc cho người bên cạnh cầu xin như thế nào, mày kiếm vẫn chổng ngược như cũ, tràn đầy kiên nghị, không chút lay động.
- Quân Hạo Thiên thật đáng thương, sư phụ gần như chết thảm, ta cũng bị dọa sợ nhưng hắn một chút phản ứng cũng không có!
- Đúng vậy, nếu ta là hắn, cũng sẽ chịu đựng không nổi.
- Vốn là thiên kiêu chi tử, bị sư phụ lợi dụng cả đời, tuổi còn trẻ đã nhận phải gông xiềng, kết cục như vậy, thật sự rất khó có thể tưởng tượng được.
Phổ thông trưởng lão cùng các đệ tử lên tiếng nghị luận, giống như đem thanh thép đâm vào cột sống Quân Hạo Thiên, Hàn Vũ Nhu cùng Lý Thi Nhiên đã sớm nhìn không được, hơi nghiêng đầu qua.
Nhìn sắc mặt bình tĩnh như nước của Quân Hạo Thiên, ánh mắt Tô Dật hơi khép lại, cảm xúc dâng lên cuồn cuộn.
- Tên gia hỏa này, lẽ nào một lòng muốn chết nên mới không phản ứng gì, thái độ của Tử Phong cùng Tả Khâu Phong hoàn toàn khác biệt, cho dù là ai tâm cũng sẽ lạnh đi!
Cho nên khi Quân Hạo Thiên đối mặt với tuyệt cảnh, lại có phong thái thản nhiên như vậy, khiến cho Tô Dật có cái nhìn mới về đệ nhất Ngự Thiên cung này.
Cùng tuổi với hắn, có rất ít người làm cho Tô Dật cảm thấy tâm trí cứng cỏi, một nhân vật có năng lượng linh hồn nghịch thiên, nhìn Quân Hạo Thiên ở giữa sự sống chết, vẫn như cũ không mất phong thái, Tô Dật gật gật đầu.
- Tự ta đi!
Những đệ tử Ngự Thiên cung bị kéo đi từng bước, khóc rống lên, Quân Hạo Thiên nhướn mày, nhẹ giọng nói.
Ánh mắt trong như nước, yếu ớt liếc nhìn thiên không Ngự Thiên cung, khóe miệng Quân Hạo Thiên hơi nhếch lên, lập tức đứng dậy, cung kính cúi đầu về phia Đoan Mộc Tiểu Mạn cùng đám người Cổ Nhạc trưởng lão.
- Hạo Thiên biết tội! Sư phụ đã bị nghiêm phạt, công lao Ngự Thiên cung bồi dưỡng, Hạo Thiên suốt đời khó quên, chỉ có kiếp sau mới có thể trả lại!
Nhiều tiếng leng keng, kình phong cuồn cuộn chuyển mỗi câu nói đưa đến tai mỗi người, thái độ đúng mực khiến tất cả mọi người xúc động.
Mắt đám người Cổ Nhạc lóe lên tinh quang, sau đó lại trở nên ảm đạm, Đoan Mộc cung chủ đã quyết định, bọn họ cũng không có chỗ cầu tình.
Ngay cả nói cũng không dám nói làm sao cầu xin cho Quân Hạo Thiên, đặt bản thân trong phái Tả Khâu Phong, bọn họ đồng tình cùng Quân Hạo Thiên, trách cứ Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Bạch bạch bạch!
Mỗi bước chân của Quân Hạo Thiên đều cực kỳ cứng cỏi, giống như bàn thạch, từng bước rung động lòng người.
Khi qua người Tô Dật, hai người bốn mắt nhìn nhau, dùng linh hồn uy áp lẫn nhau, ai cũng không muốn thua thiệt. Giờ khắc này, ánh mắt Quân Hạo Thiên hiện lên một tia ý chí chiến đấu, trong chớp mắt nó đã bị tắt ngúm, giống như ngôi sao lóe lên, lại nhanh chóng biến mất.
- Tô Dật, ngươi là đối thủ cả đời Quân Hạo Thiên ta! Sau này nếu có gặp nhau, chúng ta phải đấu một trận, ha ha ha!
Quân Hạo Thiên không tự chủ cười rộ lên, mày kiếm lóe ra mấy phần buồn bã.
Trong lòng Tô Dật khẽ động, đây là vô lực phản kháng, cũng là khuất phục đối với vận mạng, càng tỏ ra thỏa hiệp đối với thực tế.
Những tiếng thở dài lan ra không ngớt, trưởng lão Ngự Thiên cung, trong lòng không khỏi thổn thức, lẽ nào Ngự Thiên cung lại phải mất đi một thiên tài như thế này.
Tô Dật so đấu cùng Quân Hạo Thiên, kết quả cuối cùng Tô Dật thắng, thế nhưng kết cục của Quân Hạo Thiên lại khiến mọi người bất ngờ, trong lòng khe thở dài.
Tả Khâu Phong nằm dưới đất kia, so với đồ đệ của lão, chẳng khác nào là một câu chuyện cười, bọn họ ra mặt khinh thường Tả Khâu Phong.
- Khoan đã.
Tô Dật lập tức đứng dậy, nghiêm mặt, mũi nhíu lại.
Chỉ một thoáng, tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía hắn, Quân Hạo Thiên gần đi xuống đài cũng xoay người lại.
Tô Dật đi tới bên người Đoan Mộc Tiểu Mạn, nhìn chằm chằm khuôn mặt Đoan Mộc nói:
- Đoan Mộc cung chủ, ta có một việc muốn nhờ.
Nghe được câu này, mày Đoan Mộc Tiểu Mạn cau lại, trong lòng cũng đoán được điều Tô Dật muốn nói.
- Ngươi muốn cầu xin cho Quân Hạo Thiên?
- Không sai! Chuyện này không liên quan gì đến Quân Hạo Thiên, cũng xin Đoan Mộc cung chủ mở ra một con đường.
Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng như bạch ngọc của Đoan Mộc Tiểu Mạn lóe lên một tia kinh ngạc, tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Tô Dật vì đối thủ cạnh tranh mà cầu tình.
- Chuyện này không cần nói thêm, ngươi lui ra đi!
Chỉ một thoáng, một cổ uy áp linh hồn nhảy vào tâm thần Tô Dật, Thiên Nguyên Yêu Hồn kịch liệt rung động, trước mắt Tô Dật xuất hiện rất nhiều hoa tuyết.
Kình khí ngập trời như phong tỏa thân thể Tô Dật, trước mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn, Tô Dật cảm giác chính mình nhỏ bé đến mức tận cùng.
- Đây chính là chênh lệch sức mạnh, so với Đoan Mộc Tiểu Mạn, quả nhiên ta vẫn còn quá nhỏ bé.
Trong lòng Tô Dật nhấc lên cơn sóng lớn.
Quân Hạo Thiên nơi xa, sóng mắt trung động không ngừng, thân thể hơi lay động, môi run rẩy kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới, một giây sau cùng, vì hắn lên tiếng lại là Tô Dật chưa gặp qua mấy lần này.
Mà Tô Dật trong lòng có suy nghĩ của mình, bướng bỉnh quật cường lại một lần nữa xông lên đầu, Quân Hạo Thiên cực giống hắn năm đó tứ cố vô thân, ngoài có ánh sáng thần bí thì hắn không có thứ gì.
Như hắn lúc ở Hỏa sơn, nếu lựa chọn chết tâm, hiện tại cũng sẽ không hắn của ngày hôm nay.
Tô Dật cắn chặt hàm răng, đây không chỉ là cứu Quân Hạo Thiên, mà cũng là cứu hắn, dùng huyết khí đi cứu vớt tâm cảnh gần như tan vỡ.
Cuộc sống của mình mình sẽ nắm giữ, không phụ thuộc một ai.
Giờ khắc này, Tô Dật muốn đấu tranh, đấu tranh thay Quân Hạo Thiên, đấu tranh cho mình, đấu với thế giới rộng lớn, giành được một thiên địa độc hành!
- Giết một người, không bằng cứu rỗi một người, như thế sẽ càng có ý nghĩa hơn.
Tô Dật chống lại uy áp linh hồn, cố nén cảm giác kinh mạch đau đớn.
Ánh mắt thâm thúy như hồ nước lạnh lẽo nhìn Đoan Mộc, tựa như ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận.
- Đùng!
Một lần nữa Đoan Mộc như thấy thân ảnh đơn bạc trong băng tuyết đầy trời, muốn đấu cùng trời, cạnh tranh cùng đất, thân ảnh bất khuất bảo hộ nàng dưới đất.
Trong nháy mắt, bên trong viền mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn, sóng nước lưu chuyển, dao động liên tục, môi đỏ mọng nhẹ nhàng, từ tốn nói.
- Vì hắn, ngươi muốn cãi lời ta?
Khóe miệng Tô Dật câu lên, vẻ mặt kiên cường nói:
- Đổi lại là ngươi, cũng giống vậy thôi.