Chương 1693
Những lời này của Tô Dật, có hai ý nghĩa.
Nếu như người hôm nay cần cứu là Đoan Mộc Tiểu Mạn, Tô Dật cũng nhất định sẽ làm như vậy, như lúc cứu Đoan Mộc Tiểu Mạn trong lúc nguy nan.
Mà Đoan Mộc Tiểu Mạn, tin tưởng cũng nhất định sẽ muốn hắn cứu người, biện pháp của Tô Dật nhất định nàng sẽ hiểu.
- Giết một người, không bằng cứu rỗi một người, như thế sẽ càng có ý nghĩa hơn.
Một câu nói này vô cùng có khí phách, tiếng nói này vang vọng trong lòng Đoan Mộc Tiểu Mạn thật lâu, nơi khóe mắt nàng xuất hiện dao động khó thấy.
Chợt, một một luồng uy áp linh hồn tập thiên sát địa uy nghiêm chấn nhiếp toàn trường, những lá cờ tung bay trên cao lập tức ngưng tụ, ngừng phiêu động trên không trung.
Những người có mặt nơi này, rùng mình sợ hãi, uy áp mênh mông cuồn cuộn mang theo khí lạnh vô biên, giống như một giây kế tiếp, có thể làm tâm hồn tất cả mọi người đông lại.
Mọi người không ai lên tiếng, không dám thở mạnh, là chủ nhân của Ngự Thiên cung, Đoan Mộc Tiểu Mạn giống như tảng băng trôi từ ngàn năm xuyên qua Ngự Thiên, uy nghiêm lật tay che trời, khí tức mênh mông cuồn cuộn trong thiên địa lần thứ hai trào trên trong lòng mỗi người.
Từ xưa tới nay chưa có ai dám đối mặt với nàng, ngay cả mấy người Cổ Nhạc, Lạc Vô Nhai sắc mặt cũng ngưng trọng, thân thể căng thẳng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng giống như đã qua rất nhiều năm.
Dưới đầu vô số người khiếp sợ hai mắt mở lớn, thầm nghĩ Tô Dật thật to gan.
Lúc này chỉ nhấc tay cũng một nhị lưu tông môn tuyệt đỉnh cũng có thể bị hủy diệt, mà Tô Dật lại thản nhiên vì một Quân Hạo Thiên, hai người bèo nước gặp nhau thậm chí còn có chút ân oán, hắn lại lên tiếng cầu xin Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Chẳng khác nào đánh vào mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn, không phải quá điên cuồng thì cũng chính là ghét bỏ mệnh hắn quá dài!
- Tô đại ca...
- Tô Dật...
Hàn Vũ Nhu, Lý Thi Nhiên, A Sơ, Thiên Trường, còn có những người được Tô Dật cứu, rối rít nắm chặt hai tay, thân hình không dám động đậy, ánh mắt vô cùng khẩn trương.
Ánh mắt nóng bỏng cùng nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng cao, đốt cháy trái tim của từng người, ngay lập tức bầu không khí cuồng nhiệt của mọi người chạm đến điểm đóng băng vì sự lạnh lùng của Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Uy áp linh hồn đầy trời lập tức quét qua toàn bộ quảng trường Trung Chấn, lạnh lẽo đến xương tủy, áp suất trong không khí cực thấp, như mang theo dấu hiệu nguy hiểm cực hạn.
- Môn chủ, Tô Dật làm sao bây giờ?
Vài cường giả Vô Lượng môn đều ở cảnh giới Nguyên Tông, đứng ở phía sau thấp giọng nói, nguyên khí vòng quanh người, ở tư thế chuẩn bị.
Hàn Vũ Long đứng chắp tay, không nghĩ tới bầu không khí lại khẩn trương như vậy, trong lòng có chút căng thẳng, hắn đã chuẩn bị xong trong tình huống cứu viện Tô Dật.
- Xem một chút nữa đã, nữ nhân Đoan Mộc Tiểu Mạn khó mà nói trước được, âm tình bất định!
Thời điểm dưới đáy Đoạn Kiếm hải, Đoan Mộc Tiểu Mạn liều mạng tranh đấu cũng nghĩ phải cứu Tô Dật trước, mà lúc này, trên người nàng ta sát khí tràn ngập, vô cùng nồng nặc, thực sự làm cho người ta không đoán ra.
Lập tức, bốn mắt Tô Dật cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn nhìn nhau.
Trên đài, Tô Dật nhíu nhíu mũi, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, tuy đối diện với uy áp linh hồn cực kỳ nồng nặc, Tô Dật biết Đoan Mộc Tiểu Mạn không có tâm muốn giết mình, nên lại nói.
- Ngươi hiểu ta.
Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn run lên, chóp mũi nhỏ hừ lạnh một tiếng, không nhìn hắn nữa.
- Nếu ngươi có được bốn đệ nhất, ta tạm tha cho hắn!
Qua một lúc, Đoan Mộc Tiểu Mạn yếu ớt lên tiếng.
- Bốn đệ nhất.
- Ta không nghe lầm chứ? Bốn đệ nhất.
- Không thể, tuyệt đối không thể hoàn thành nhiệm vụ!
Vừa nói, ánh mắt tất cả mọi người toát ra vẻ khiếp sợ, kinh ngạc, một luồng khí lạnh trong nháy chạy khắp người, càng nhiều hơn chính là không thể tin tưởng.
Bốn đệ nhất, từ khi Ngự Thiên cung hình thành đến nay, chưa có ai đạt được, nếu như Tô Dật đạt được bốn đệ nhất, không chỉ có Linh Nhạc Phong tỏa sáng mà cả Ngự Thiên cung tỏa sáng, khả năng này sẽ tạo nên chấn động toàn bộ lục lục tam châu nhất hải.
Đó là biểu hiện của một người hoàn mỹ, không riêng gì tượng trưng cho năng lượng linh hồn, mà còn tượng trưng cho võ lực, nguồn dự trự tài nguyên cực kỳ phong phú, sẽ có người như vậy tồn tại sao? Trong lòng mọi người hoài nghi đến cực độ.
- Được.
Bả vai Tô Dật hơi nhún lên, xoay người nhìn Hàn Vũ Nhu cùng với Lý Thi Nhiên khẩn trương bất an bên dưới với ánh mắt tràn đầy tự tin, như nói cho bọn họ không phải sợ, còn có hắn.
Ánh mắt Đoan Mộc lập tức nhìn về phía Cổ Nhạc, nói lớn:
- Cổ Nhạc, để công bằng, đi mời mấy vị kia qua đây trước.
Trong nháy mắt, biết ý của Đoan Mộc Tiểu Mạn, Cổ Nhạc gật gật đầu, lập tức nhanh chóng xuống đài, bàn giao chuyện trên đại cho đệ tử.
- Có thể! Tô đại ca, chúng ta có thể!
Lý Thi Nhiên cố lấy khí lực, nói lớn.
- Tô đại ca, nhìn chúng ta đi!
A Sơ ở phía sau lập tức hô to, đối mặt với sự tín nhiệm của Tô Dật, A Sơ cùng Lý Thi Nhiên cũng biểu hiện ra sự kiên định không giống trước.
Tô Dật đi xuống chỗ ngồi, Quân Hạo Thiên như trước đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn Tô Dật, trong mắt chứa đầy sự cảm kích.
Nhìn thấy Quân Hạo Thiên bình tĩnh, Tô Dật mỉm cười, thầm nghĩ:
- Lúc trước mình cũng vô cùng hy vọng có một người bước ra cứu mình như vậy.
Hắn lắc đầu cười khổ, vì sao hắn lại không gặp một người thiện lưu trâu bò như hắn chứ? Haizzzz!!!
Những người khác bao gồm Tả Khâu Phong đều bị xử lý sạch sẽ, đoán chừng bọn họ đều xuống vực sâu thiết luật đường.
- Ba hạng đầu luyện đan liền trình lên!
Cổ Nhạc nhíu mày lên tiếng, lúc này thứ tự luyện đan cùng luyện hồn sẽ rất quan trọng.
Lập tức, ba hộp đan được phủ lụa đỏ được trưng bày trên bàn.
- Ba bình đan dược này, theo thứ tự được đệ tử Ngự Thiên cung luyện chế thành trong khoảng thời gian ngắn, phẩm cấp tối cao, độ hoàn thành tốt nhất, có thể trực tiếp dùng. Những bình đan dược khác có dược tính không đủ, chỉ là bán thành phẩm, nhưng để tỏ vẻ công bằng, những đan dược không chọn cũng sẽ được trưng bày bảy ngày ở Thiên Đan Trai. Mà bởi tính đặc thù cuộc so tài Ngự Thiên cung lần này, tất cả đan dược đều sẽ được chấp sự luyện dược Thiên Đan Trai lần nữa củng cố, công bố sau khi hoàn tất, có thể đến Thiên Đan Trai nhận về bằng ngọc bài, dù là binh khí vũ khí, cũng giống như vậy. Đây là phần thưởng bổ sung của Ngự Thiên cung.
- Quá tốt! Đây hoàn toàn xem như là niềm vui ngoài ý muốn!
- Đúng vậy, có thể có được chấp sự luyện dược gia trì, đan dược chúng ta nhất định sẽ vượt qua xa đan dược bình thường, xem như khen thưởng cho công sức bỏ ra.
- Có điều ba bình đan dược trên đài này dường như có phẩm cấp rất cao, không biết là ai luyện chế, có thể trong thời gian ngắn luyện chế thành, thật sự quá lợi hại!
Rốt cục cũng đến phân đoạn luyện dược, khâu khen ngợi vẫn tiếp tục tiến hành, tham gia luyện dược gồm có Hàn Vũ Nhu, Lý Thi Nhiên, cùng Thiên Trường, đã mang đưa cho Cổ Nhạc trưởng lão, hận không thể thăm dò được ý thức của Cổ Nhạc.
Mày Long Phá Sơn nháy mắt ra hiệu cùng phân cung chủ Ngự Thiên cung:
- Này này này, lão Lạc, thừa dịp Cổ Nhạc còn chưa công bố, đan dược cùng vũ khí ngươi sửa sang lại nên nói cho lão ca biết, ba cái này là của người nào! Để cho chúng ta đánh cuộc một phen.