Chương 1706
Trung Chấu hậu sơn, ít người lui tới.
Đây là lần đầu tiên Tô Dật nhìn thật kỹ dáng vẻ hậu phong, cây cỏ thấp thoáng, xanh tươi mơn mởn.
Khác hoàn toàn với mùi vị của tiền sơn, nơi đây linh khí sung mãn đầy đủ, trời quang mây tạnh, cảm giác như một mảnh tiên cảnh.
Thủ sơn đại trận trước đó dẫn tới một trận đại hỏa ở hậu sơn, hiện tại đã không còn chút dấu vết, giống như lúc đầu.
Trong không gian mờ ảo, linh cầm bay lượn nhẹ nhàng, tiếng chim hót thú kêu càng khiến Trung Chấn hậu phong thêm yên tĩnh.
Ngẩng đầu nhìn lên, còn có thể thấy mấy con Man Yêu Thú phi hành leo lên núi cao, nhìn thân ảnh thuộc hạ qua lại.
- Ta thật sự muốn trở về Bá Vương tông!
Trong lòng Tô Dật trầm ngâm, cảnh tượng này tuyệt mỹ không gì sánh được.
Trên đỉnh núi sương mù bốc lên khắp nơi, toàn bộ hậu sơn tựa như mặt trời mặt trăng, mà Đoan Mộc Tiểu Mạn chính là tiên tử cô độc cố thủ nghìn năm.
Không nhanh không chậm, cứ như vậy Tô Dật theo Đoan Mộc Tiểu Mạn đi thẳng về phía trước, một đường lưu lại làn gió thơm mát, như hương hoa thấm vào nội tâm tuyệt mỹ.
Trong ánh mắt hắn đều là bóng dáng xinh đẹp, dáng người uyển chuyển động lòng người của Đoan Mộc Tiểu Mạn, nàng thoáng lay động, mềm mại đoan trang, thong thả đi tới.
Mà như ẩn như hiện trong quần lụa mỏng là hai chân dài thon thả, vô cùng đẹp mắt.
Tô Dật là người hai đời, lại cảm giác bản thân như thật sự nhìn thấy tiên tử, Liễu Nhược Hi có phần khí chất này, nhưng còn chưa đủ tiên.
Nha đầu kia, chỉ sợ trong thiên hạ cũng chỉ có Tô Dật mới biết được nàng có bao nhiêu quật cường, hơn nữa còn rất tuyệt tình.
Nghĩ đến Liễu Nhược Hi, Tô Dật không khỏi lắc đầu chép miệng, nói cho cùng, phong thư nàng muốn giết hắn, đến nay Tô Dật vẫn còn cất giữ.
- Cũng không biết tiểu nha đầu kia có muốn tham gia Thiên Phong bài vị chiến hay không?
Lúc này bên trong não hải Tô Dật não có dảng vẻ mấy cô gái hiện lên.
Vân Thiến giống như tinh linh trong rừng, Linh Thiên Tuyết lại có đặc tính độc hữu của Yêu tộc chính là dã tính cùng ôn nhu.
Hơi có chút tương tự chính là Sư Tố Tố của Thương Vân điện, nhưng Sư Tố Tố cũng chỉ có khí chất thanh nhã, không muốn liên quan nhiều đến thế tục.
Đoan Mộc Tiểu Mạn đi phía trước, bay bổng tinh tế, vô cùng hấp dẫn người.
- Thật không thể tưởng tượng được, ta vậy mà nằm trên người nàng.
Trong lòng Tô Dật khẽ run lên, nhưng hắn đi theo nàng, không biết nàng ta có tính sổ chuyện này với hắn không?
Kỳ thật Tô Dật đặc biệt muốn nói cùng Đoan Mộc, lúc ấy hắn không phải cố ý, nhìn thoáng qua Đoan Mộc, lạnh lùng như băng sương, hắn cúi đầu ủ rủ, cũng không nói được gì.
Cứ như vậy, Đoan Mộc cũng không lên tiếng, Tô Dật cũng không hỏi, hai người người đi trước người theo sau, đi một đoạn đường rốt cục cũng thấy một tòa cung điện cao lớn bằng ngọc tinh khiết.
Bên ngoài có nhiều phòng ốc, tương đối thấp, so với cung điện phòng ốc điêu khắc tương đối đơn giản, giống như một tòa Băng Cung.
Nhìn về nơi xa, Tô Dật cũng có thể cảm giác được vẻ lạnh lẽo của Ngự Thiên Thần Điện, không tự chủ được rùng mình, một tiếng hắt xì phát ra khiến Đoan Mộc Tiểu Mạn dừng bước lại.
- Xem đủ chưa?
Đoan Mộc nhẹ giọng hỏi.
Trong nháy mắt Tô Dật hiểu rõ, thì ra vừa rồi hắn nhìn trộm đều bị Đoan Mộc nhìn thấy hết thẩy, khuôn mặt thoáng ửng đỏ, không biết nên nói gì cho phải.
- Nhìn được không?
Đoan Mộc xoay người lại, sóng mũi cao cân xứng trên làn da trắng như tuyết, hai mắt cao ngạo lạnh lùng.
- Đẹp!
Tô Dật vô ý thức trả lời nhưng lập tức hắn hối hận, cảm giác bản thân quá liều lĩnh.
Bầu không khí chợt đông lạnh, đôi môi đỏ mọng của Đoan Mộc Tiểu Mạn lại một lần nữa mở ra.
- Ngươi là người đầu tiên dám ở trước mặt mọi người chống lại ta.
Trong lòng Tô Dật đoán được, quả nhiên Đoan Mộc hưng sư vấn tội hắn, hắn ho khan một cái nói:
- Chuyện đó… chuyện đó…. Quân Hạo Thiên cũng tương đối ưu tú!
Trong lòng Tô Dật hoảng loạn vô cùng, lần đầu tiên cảm giác dù hắn là người sinh ra hai đời, nhưng trước mặt tiên nữ Đoan Mộc Tiểu Mạn này căn bản không là gì.
- Tuy nhiên, cuối cùng ngươi cũng đi về cùng ta, rất tốt!
Tô Dật gật đầu, lúng túng cười một tiếng, nhưng trong lòng thầm mắng:
- Lão tử một đời anh minh, sát phạt quyết đoán, mới vừa rồi tạo danh tiếng vang dội trước mặt mọi người, nhưng nữ nhân ngươi gọi ta đi ta liền đi, mặt mũi cũng mất hết đó, còn tốt cái gì, tốt cái rắm ấy!
Kỳ thực trong lòng Tô Dật cũng cực kỳ hối hận, trời xui đất khiến thế nào hắn lại đi theo Đoan Mộc! Không còn chút mặt mũi nào cả.
Ngay vào lúc này, quần áo trắng nõn của Đoan Mộc Tiểu Mạn phiêu động, tựa như kinh hồng nhảy múa.
Một giây kế tiếp liền đi thẳng tới trước người Tô Dật, hai người chỉ cách nhau một cm.
- Đi về cùng ta, rất ủy khuất cho ngươi sao?
Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn như nhìn thấu Tô Dật, lời nói nhẹ nhàng như hàng ngàn bàn tay đang cào xé lòng hắn.
- Chuyện này không liên quan gì đến ủy khuất, đây là tôn nghiêm của nam nhân!
Trong lòng Tô Dật rất muốn nói như vậy, nhưng mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn nhìn hắn không chớp, giống như băng tuyền nhìn hắn chằm chằm, Tô Dật vẫn không thốt nên lời.
Bốn mắt nhìn nhau, một mùi thơm như có như không của cơ thể nàng ta quanh quẩn khắp người Tô Dật, khiến những ý niệm trong đầu hắn bị chúng tẩy xóa ra khỏi não hải.
Đoan Mộc Tiểu Mạn cứ như vậy không nhúc nhích nhìn Tô Dật, hắn cũng cảm giác được nữ nhân này có chút khủng bố, nuốt nước miếng một cái, lần đầu tiên cảm giác được tim đập loạn.
- Vèo.
Tô Dật hít sâu một hơi, nguyên khí thuộc tính hỏa mọc lên, nhanh chóng lùi thân hình ra sau, nói:
- Đoan Mộc cung chủ, đến cùng ngươi có chuyện gì?
Đoan Mộc Tiểu Mạn thấy Tô Dật có chút giật mình, thần sắc dần dần trở nên ôn hòa, ánh mắt dao dộng, nhanh chóng trở nên lạnh lùng hỏi.
- Thân thể ngươi khá hơn rồi sao?
- Thật nhiều, mới vừa rồi Cửu Chuyển Luyện Thần Đan giúp ta không ít, đã có thể tự mình khôi phục!
Ngay sau đó, Tô Dật nói với Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Cám ơn ngươi trước đó đưa đan dược tới Tô gia, nếu không thì ta cũng không đến thi đấu Ngự Thiên Hồn được.
Hiện tại, tuy kinh mạch Tô Dật cũng còn có chút tổn thương, thế nhưng bằng vào Hỗn Nguyên Chí Tôn công cùng linh dịch hỗ trợ, tin tưởng không quá ba ngày là có thể hoàn toàn khôi phục.
Đoan Mộc Tiểu Mạn lại không để ý đến lời cảm tạ của hắn, thấp giọng nói:
- Hừ, thì ra ngươi vì người khác cũng liều mạng như vậy!
- Cái gì?
Tô Dật có chút không hiểu rõ.
Trong nháy mắt, thái độ của Đoan Mộc Tiểu Mạn lại trở nên cực kỳ lạnh nhạt, thu hồi tư thế, giống như một người xa lạ mà nói.
- Được rồi, ngươi đúng là một quái thai! Trước tiên qua bên kia xem người nhà của ngươi đi! Sau đó tới Ngự Thiên Thần Điện tìm ta.
Nói xong, vòng xoáy xuất hiện dưới chân Đoan Mộc Tiểu Mạn, một cổ uy áp cuồn cuộn bao phủ, bên trong rừng cây lập tức có một vòng xoáy, chỉ trong chớp mắt, Đoan Mộc Tiểu Mạn đã không thấy đâu.
Nhìn Ngự Thiên Thần Điện ở nơi xa, trong lòng Tô Dật có chút chột dạ, Đoan Mộc Tiểu Mạn từ trước đến nay đều âm tình bất định.
Chỉ trong chớp mắt liền thay đổi sắc mặt, trong lòng Tô Dật vẫn không biết rõ chủ ý.
- Được rồi, cứ đến xem gia gia trước đã.
Lập tức, Tô Dật liền đến phòng xá nhỏ kia, mới vừa đi vào đại viện, liền có thể nghe được một ít âm thanh ồn ào náo động.
- Tô Dật, trở về! Tô Dật trở về!