← Quay lại trang sách

Chương 1707

Tô Dật!

- Thiếu gia, là thiếu gia trở về!

Lập tức tiếng huyên náo trong viện như thủy triều dâng lên, nha hoàn, người hầu lập tức dừng công việc đang làm, ánh mắt kinh ngạc vui sướng nhìn về phía hắn.

Dường như xa cách một thế hệ, vô số đêm trong giấc mộng hắn đều mơ đến cảnh tượng như thế này, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới người một nhà họ Tô sẽ gặp nhau ở Ngự Thiên cung.

Tô Dật tiến vào trong, lại phát hiện người nhà họ Tô đều đông đủ, từng người tinh thần đều vô cùng tốt, lập tức hắn như tưởng tượng đến Tô gia ở Man thành.

Cảm giác ấm áp đảo quanh trong hốc mắt hắn, nghe âm thanh quen thuộc, nhìn thân ảnh quen thuộc, hô hấp của hắn trở nên gấp gáp.

Người nhà vĩnh viễn là uy hiếp lớn nhất của hắn, vì hắn đã từng trải nhiều thảm kịch đẫm máu.

Tô Dật cảm thấy vô cùng may mắn, vì lúc đó hắn để người nhà họ Tô dời đến Ngự Thiên cung.

Mà này lúc, một đám người vừa nhìn thấy bóng dáng của Tô Dật, lúc đầu cực kỳ khiếp sợ, sau đó liền bộc phát ra tiếng kêu chấn động trời đất, nhanh chóng bao vây lấy hắn.

Bao gồm cả Tiểu Lan trước đây bị hắn tát qua, cùng một đám người làm nhìn thấy Tô Dật đều kích động không nói ra lời.

Tô Dật cũng cực kỳ hài lòng, nhìn những người quen thuộc một lần nữa xuất hiện bên cạnh hắn, Tô Dật lên tiếng thăm hỏi.

- Các ngươi vẫn khỏe chứ?

- Khỏe, khỏe lắm, cuộc sống nơi đây khá đầy đủ, có thần tiên tỷ tỷ thường xuyên mang đến đan dược cho chúng ta, hiện tại chúng ta đều vô cùng khỏe mạnh.

Hoàn cảnh nơi này rất tốt, không khí cũng không tệ, gia chủ cùng lão gia tử đều hết sức vui vẻ.

Một tiểu nha hoàn bên cạnh nhìn Tô Dật, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, Tô Dật giống như thiên thần hạ xuống, là hạt giống vô số người nhà họ Tô trông mong.

Sau trận chiến ở Man thành, Tô Dật thủ hộ được toàn bộ người nhà họ Tô.

Thì ra danh tiếng tiểu tử ngu ngốc của hắn sau tai họa ở Man thành đã không còn tồn tại, mà trong Tô gia hắn trở thành vị cứu tinh, thần thủ hộ cứu thế.

Tiểu nha hoàn cùng những người hầu nhỏ lao nhao, còn rất nhiều phụ nữ già yếu, trẻ nít, đều bị sự xuất hiện của hắn thu hút.

Vừa nhìn thấy Tô Dật, kích động đến chảy nước mắt, tất cả đệ tử Tô gia vừa nhìn thấy Tô Dật, liền muốn trực tiếp quỳ xuống nhưng được hắn vội vàng đỡ lên.

Ngay vào lúc này, bên trong đoàn người, Tô Dật nhìn thấy một phụ nhân rất quen thuộc, trên tay còn cầm cây chổi.

Tô Dật ngước mắt lên nhìn, chính là Tô Kiều năm đó bị hắn một cước đá ngã lăn trên đất.

Tô Dật cười khổ, thầm nghĩ:

- Không nghĩ tới, bà ta cũng đi theo đến Ngự Thiên cung! Càng không nghĩ tới người đầu tiên nhìn thấy lại là bà ta.

- Thôi được, chuyện xưa theo gió mà bay, chỉ cần hối cải có thể làm người mới, người trong nhà dù sao cũng tốt hơn người ngoài.

Tô gia đã trải qua nhiều khó khăn trắc trở, nhưng bà ta cũng không bỏ Tô gia rời đi, cũng cho thấy Tô Kiều cũng không đáng ghét như năm đó.

Cho đến hôm nay, Tô Kiều lại một lần nữa nhìn thấy Tô Dật, hắn càng tỏ vẻ sắc bén mạnh mẽ hơn xưa.

Ánh mắt lóe lên, trong nổi khiếp sợ vẫn còn in đậm, có thể thấy được giáo huấn năm đó của Tô Dật quá sâu, bốn mắt giao nhau, lại có chút né tránh.

Tâm tình náo nhiệt của mọi người dừng lại, hai mắt mở lớn, không lẽ chuyện năm đó, Tô Dật còn muốn tính toán cùng Tô Kiều sao?

Chỉ thấy Tô Dật đi về phía Tô Kiều, có điều khí tức tu vi Nguyên Hoàng cảnh trên người hắn đã trực tiếp bức Tô Kiều lui về phía sau.

Bà ta xụi lơ, ánh mắt kinh hãi, không dám nhìn Tô Dật.

- Tô... Tô Dật.

Mọi người bốn phía lập tức há hốc mồm, có chút không biết làm sao.

Chỉ thấy, Tô Dật trịnh trọng cúi đầu chào Tô Kiều, nhẹ giọng nói:

- Cô cô đã lâu không gặp!

Trong lòng Tô Dật đã sớm không còn quan tâm đến những chuyện quá khứ, chỉ cầu người nhà họ Tô bình an là đủ rồi.

Một màn này cũng ngoài dự liệu của Tô Kiều, môi đỏ mọng hơi có chút run rẩy, mũi thở phập phồng, cả người thả lỏng, lên tiếng.

- Ừ.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người thoáng trầm tĩnh lại, Tô Dật trước kia đâu bằng nay, cảm xúc lại lần nữa tăng vọt.

- Đại bá cùng gia gia đâu rồi?

- Ta ở chỗ này, Dật nhi!

Chỉ thấy một vị khí chất phong độ, hào hoa phong nhã thư thái từ trong đoàn người nhanh chóng đi ra.

Nổi bật bất phàm, dễ nhận ra bên trong đoàn người, có điều già hơn trước kia một chút.

Chính là đại bá của Tô Dật cùng toàn bộ gia chủ Tô gia, Tô Kính Đình.

Nhìn Tô Dật, Tô Kính Đình hai tay nắm chặt cánh tay Tô Dật, kích động đến nói không ra lời.

Nha hoàn cùng phụ nữ và trẻ em đều len lén lau nước mắt, lúc này gặp lại Tô Dật bọn họ thật sự quá vui vẻ.

Ngày đó từ biệt Man thành, cho đến lúc này đã qua một năm rồi.

Nhìn tóc mai Tô Kính Đình đã có thêm những sợi bạc, trong lòng Tô Dật đau đớn vô cùng, nghẹn ngào lên tiếng.

- Lâu nay, mọi người đều khỏe chứ?

- Khỏe, rất khỏe, Tô Dật, nhờ có con dẫn chúng ta tới Ngự Thiên cung, sau khi con rời đi Thánh sơn có tới mấy lần.

Tô Kiều khóc nức nở, toàn thân run rẩy.

- Thật nhiều cường giả giá lâm Man thành, đều nói muốn lục soát Man thành, còn nói muốn theo đuổi bắt ngươi.

Vậy là muốn diệt Tô gia ta sao? Trong mắt Tô Dật tinh quang lóe lên, khi hắn ở Hỗn Loạn vực, Thánh sơn đã công khai chạy đến Man thành.

Tông môn nhất lưu chó má gì chứ, chỉ có bè lũ xu nịnh cả ngày chỉ biết áp bức người yếu.

Nhắc tới Thánh sơn, trong nháy mắt cả người Tô Dật một cổ huyết khí cùng lửa giận mà bắt đầu bốc lên, hàm răng cắn cặn.

- Quả nhiên sau đó Thánh sơn làm không ít chuyện mờ ám! Thánh sơn!

Lửa giận tột đỉnh bắt đầu quanh quẩn trong lòng, hỏa sơn sôi trào mãnh liệt, quanh thân tán phát kình khí khiến toàn bộ tiểu viện trở nên cực kì khủng bố!

Nhìn cháu trai đã trở nên thành thục hơn nhiều, trong lòng Tô Kính Đình run lên, trừng liếc mắt nói với Tô Kiều!

- Hài tử này, đã là sự tồn tại Tô gia không thể chạm tới, đúng là cha nào con nấy! Tô gia có hi vọng rồi.

Nói với Tô Kiều xong, Tô Kính Đình đánh vỡ yên lặng, cười cười nói.

- Ở chỗ này cũng tốt, Dật nhi, Cổ Nhạc trưởng lão cùng Đoan Mộc cung chủ đối đãi với chúng ta rất tốt, con có thể yên tâm rồi.

Sau đó, Tô Kính Đình nhìn Tô Kiều, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

- Tô Kiều, còn đứng ngây đó làm gì, nhanh đi mời lão gia tử, Dật nhi trở về, còn không mau đi mời!

Tô Kính Đình nhìn qua Tô Kiều, ra hiệu bảo bà ta không nên nói thêm nữa.

Chuyện của Thánh sơn, một nữ nhân như nàng không thể tham dự được, nếu như phức tạp, làm cho Tô Dật cùng Thánh sơn tăng thêm ân oán, điều này tuyệt đối không được!

- Các ngươi trò chuyện! Các ngươi trò chuyện đi.

Tô Kiều cũng không phải là người không hiểu chuyện, lập tức lau khô nước mắt, nín khóc mà cười nói.

Tô Kính Đình lôi kéo Tô Dật ngồi xuống, giới thiệu hết thẩy nơi này cho hắn, mọi người lúc này cũng đã xuống phía dưới.

- Đúng rồi, trước đó Đoan Mộc cung chủ bảo chúng ta đưa thuốc đến địa mạch, thì ra là để cho con sao?

Tô Kính Đình cười nói.

Nhìn Tô Dật từ trên xuống dưới, trong lòng Tô Kính Đình vô cùng ấm áp cùng kích động, thần thái phấn chấn, mặt mày hớn hở nói lại những chuyện xảy ra ở Ngự Thiên cung.