Chương 1708
Ông ta nói mọi chuyện từ khi mới bước đến nơi đây, lúc đầu còn tưởng là vào miệng hổ nhưng sau đó từng bước từng bước xem nơi này là nhà như thế nào, kể hết với Tô Dật.
Còn Man thành, cũng thật lâu rồi hắn không trở về, nhưng thật ra rất muốn nó hiện tại thế nào rồi.
Trong ấn tượng của Tô Dật, đại bá luôn là một người không nói nhiều.
Lúc này gặp mặt lại nhiệt tình như vậy, phảng phất như muốn nói ra hết những vui vẻ phát ra từ nội tâm.
Tô Dật tự nhiên mỉm cười lắng nghe, vô cùng kiên trì.
Cảm nhận được khí tức của Tô Dật, Tô Kính Đình có chút không thể tin tưởng, ánh mắt kinh ngạc hiện rõ.
- Dật nhi, con đã đến Nguyên Hoàng cảnh rồi sao?
Tô Dật gật đầu cười nói, so với Tô Vân Thiên, tu vi cùng căn cơ của Tô Kính Đình còn kém nhiều lắm.
Nghe nói bởi vì khi còn bé cơ thể quá yếu ớt, không thuận tiện để tập võ, mới có tình trạng như hiện tại, mà phụ thân hắn chưa từng thấy qua lại cực kỳ ghê gớm.
- Dạ đúng, mới đột phá không bao lâu.
Nghe vậy, Tô Kính Đình nhìn Tô Dật thật lâu không nói, ánh mắt phiếm hồng, đột nhiên thốt lên.
- Đứa nhỏ ngoan, đại bá biết mấy năm nay con chịu không ít khổ sở, Tô gia thật thẹn với con. Con có được thành tựu như thế này, Uyên đệ cùng Phù muội nhất định sẽ vui vẻ lắm.
Tô Kính Đình nói xong, bả vai không tính là gầy yếu hơi run run.
Hiện tại xem ra, một người anh minh thần vũ trước đây, đại bá nắm giữ Tô gia cũng đã già, trở thành người đa sầu đa cảm rồi.
Đây là lần đầu tiên Tô Kính Đình nói chuyện cùng hắn về phụ mẫu của hắn, phụ thân Tô kính Uyên, mà mẫu thân chỉ có một chữ Phù, cụ thể cho tới bây giờ ở trong gia phả không có bất kỳ dấu ấn nào.
Ngay sau đó, trong lòng mềm nhũn, Tô Dật vỗ nhẹ vai Tô Kính Đình, nhẹ giọng thoải mái nói.
- Tôn nhi của ta đây mà, Dật nhi.
Đằng sau tiểu viện, một cổ anh khí trong nháy mắt bộc phát khởi động mà ra, còn chưa đến gần.
Tô Dật có thể cảm giác được một cổ khí tức Nguyên Hoàng mới mẻ đánh thẳng tới, giống như gợn sóng áp lên người hắn.
Tô Dật ngước mắt, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ trong phòng đi ra, sải bước như bay, rất có phong phạm tông sư.
Mái tóc trắng toát, chải ngược ra sau, mắt hổ lấp lánh có thần, da dẻ cực kỳ căng mịn, hiện lên sáng bóng nhàn nhạt, so với Tô Kính Đình đứng bên cạnh còn trẻ hơn ba phần.
Hai mắt Tô Dật tỏa sáng, nếu không phải có mái tóc trắng cùng râu bạc, Tô Dật rất khó phân biệt đến cùng Tô Vân Thiên cùng Tô Kính Đình người nào lớn tuổi hơn.
Không ai khác lạ, chính là người thân yêu nhất của hắn trên đời, gia gia thân yêu của hắn, Tô Vân Thiên.
- Gia gia!
Tô Dật hô to.
Lấy tay ra, Tô Dật nhanh chóng vọt tới trước người Tô Vân Thiên, hai tay gắt gao ôm lấy lão.
Nhìn Tô Dật thật sâu, viền mắt Tô Vân Thiên bắt đầu ướt át, bên trong mắt lấp lánh tỏa sáng.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Bàn tay to lớn của Tô Vân Thiên run lên không ngừng, vỗ bả vai Tô Dật, vô cùng kích động.
Hai ông cháu ôm nhau thật chặt, một người trầm ổn như Tô Dật, trên mặt cũng không nhịn được tỏ vẻ kích động.
Nhìn thấy Tô Kính Đình bên cạnh cũng xúc động không ngừng, vội lui qua bên cạnh, mỉm cười nói.
- Ừm, không tệ, cứng cáp hơn, đen hơn trước, ha ha!
Tô Vân Thiên dò xét từ trên xuống dưới, trong mắt khen ngợi.
Nghe thế Tô Dật có chút thẹn thùng, mấy ngày qua bôn ba bên ngoài, quả thực hắn cũng chịu không ít khổ sở.
Trên khuôn mặt kiên nghị tăng thêm mấy phần thành thục vắng vẻ, cũng tăng thêm mấy phần anh tuấn uy vũ.
- Gia gia, tha thứ cho con, vừa tỉnh dậy không qua đây mà trực tiếp đi đến tiền sơn! Chưa kịp tìm đến người cùng đại bá!
Tô Dật có chút hổ thẹn.
Sau khi từ địa mạch tỉnh lại, Tô Dật liền nhận được đan dược tiểu đồng Tô gia đưa tới, theo tiểu đồng nói, là thần tiên tỷ tỷ bảo hắn đưa tới, mà thần tiên tỷ tỷ đã đi Trung Chấn tiền sơn rồi.
Tô Dật cũng không kịp đi tìm người nhà họ Tô, biết thi đấu Ngự Thiên Hồn tiếp tục tiến hành nên trực tiếp chạy như bay về phía quảng trường.
Lúc này, trong lòng Tô Dật cực kỳ hổ thẹn, bởi vì đã lâu rồi không gặp gia gia.
- Không sao cả, tôn nhi ta chí ở thiên hạ! Không nói chuyện này nữa, đi, đi đến phòng ta, mấy ngày nay, ta cũng cảm giác được tôn nhi đã trở về, quả nhiên là thế!
Lập tức, tiếng cười Tô Vân Thiên sang sảng vang lên, bàn tay dày rộng đặt trên vai Tô Dật.
Tô Dật lập tức cảm giác được khí tức mãnh liệt của Tô Vân Thiên, ánh mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
Theo Tô Vân Thiên vào trong phòng, bày biện trong phòng cũng không khác gì Ngự Thiên Thần Cung, đều cực kỳ đơn giản, mờ ảo có khí tức cổ xưa bay ra.
Giống như không gian thần bí, nơi đây tuyệt đối là nơi tu luyện võ đạo tốt nhất.
Vừa vào trong phòng, Tô Vân Thiên hài lòng nói:
- Vị Đoan Mộc cung chủ kia rất trọng đãi Tô gia chúng ta, lão phu nhìn ra được, tuy nàng lạnh nhạt, thế nhưng rất quan tâm Tô gia, Tô Dật, con có bằng hữu như thế này thực sự là phúc của Tô gia chúng ta.
- Dạ, để con tìm cơ hội tạ ơn nàng.
Tô Dật nhẹ giọng cười nói.
Não hải lần thứ hai hiện lên lực công kích kinh người kia, khi thì xinh đẹp, khi thì yếu đuối, hầu hết đều tỏ vẻ lạnh nhạt kiên cường.
Nghe nói như thế, Tô Vân Thiên cười ha ha một tiếng, trường bào run lên.
- Cô nương này ta thấy cũng không tệ, Tô gia nhận ân huệ của nàng quá nhiều, con không nên chỉ nói không, phải thật sự cảm tạ người ta mới được.
Cô nương? Tô Dật cho là mình nghe lầm, trong lòng cười thầm, sợ rằng gia gia còn không biết, có khả năng tuổi của Đoan Mộc còn lớn hơn Tô Vân Thiên nhiều lắm, nhưng chỉ có thể cố nén ý cười, lặng lẽ gật đầu.
Gia gia hắn nói không ngừng, Tô Dật lắng nghe không thấy chán, không chê phiền, Tô Vân Thiên uống một hớp trà, tiếp tục nói.
- Thời gian vừa rồi con có gặp qua Liễu nha đầu chưa?
- Nàng muốn giết con, làm sao có thể gặp nàng.
Khuôn mặt cương nghị của Tô Dật lộ ra chút bất đắc dĩ, bĩu môi.
- Dật nhi, gia gia vẫn là câu nói kia, con đã trưởng thành, sẽ do chính con làm chủ. Có điều, Đoan Mộc cung chủ cũng không tệ, có ân với Tô gia, nếu con có ý, ngày mai gia gia đến gặp mặt Đoan Mộc cung chủ nói chuyện này.
Tô Dật bị hù dọa kêu to một tiếng, hình bóng Liễu Nhược Hi mặc áo đỏ trong đầu đột nhiên biến thành khuôn mặt Đoan Mộc, lập tức tâm hồn phát lạnh.
- Được rồi được rồi, gia gia à, con tự có tính toán, con còn rất nhiều chuyện chưa làm xong đâu.
- Tính cái gì, tôn nhi ta ưu tú như vậy, thế gian còn có ai xứng hơn Dật nhi chứ?
Tô Vân Thiên cất cao giọng nói.
Tô Dật vội vã xua tay, gấp giọng:
- Đoan Mộc cung chủ người ta một ngày trăm công ngàn việc, sao có thể tùy ý thoải mái giống con được.
Kỳ thực trong lòng Tô Dật cũng nghĩ đến, nữ nhân này đẹp thì đẹp thật, phải nói là hiếm có trên đời.
Tuy nhiên, tính tình cổ quái, cũng không biết có phải độc thân lâu quá hay không, nói không chừng chỉ trong chớp mắt, sẽ ăn tươi nuốt sống hắn.
Thiên Phong bài vị chiến chuẩn bị diễn ra, hắn có rất nhiều chuyện để làm, cải thiện sức mạnh của hắn thông qua bảng xếp hạng bài vị chiến, đi đến bầu trời rộng lớn hơn.
Thực lực, là vũ khí trong tay nam nhân.