Chương 1710
Ùng ùng.
Đúng lúc khó khăn, cửa đá bỗng nhiên vang lên một tiếng thật lớn, ầm ầm kéo ra hai bên.
Tô Dật ngước mắt nhìn lên, không chút do dự nhanh chóng cất bước mà vào, vừa mới bước vào hắn cảm giác được một luồng không khí lạnh xuyên tim.
Sau khi tấn cấp Nguyên Hoàng cảnh, thực lực nhục thân của hắn nâng cao một bước, nhưng lúc này hắn lại cảm giác được một chút hơi lạnh, vì thế Tô Dật kinh ngạc vô cùng.
Đưa mắt nhìn bốn phía, cả tòa Ngự Thiên Thần Điện bốn phía vuông vức, chỉ có một màu, tất cả đều làm từ chất liệu như cửa đá.
Thảo nào nơi đây rét lạnh như thế, Tô Dật thầm nghĩ, nó là một tòa thạch điện hoàn chỉnh, hành văn liền mạch lưu loát, từng nơi toát ra lạnh lẽo.
Nhìn chung quanh Tô Dật không khỏi nhíu mày, luồng khí lạnh lần thứ hai đánh tới, khiến hắn run rẩy thân mình, trong lòng hàn ý càng sâu.
- Tảng đá nơi này khá cổ quái, làm sao lại lạnh đến vậy.
Mà cả tòa thạch điện ngoại trừ chạm khắc đơn giản thì cũng không có gì đáng nhìn.
Vừa nhìn liền hiểu ngay, đèn đuốc ở xa lập lòe, cả tòa đại điện bốn bề vắng lặng, giống như một ngôi mộ đá.
Tô Dật lập tức nhớ đến thời điểm ở trái đất hắn có đọc qua một mẩu chuyện, tự dưng nơi này tăng thêm vài phần mơ hồ không thực tế.
- Đây là tất cả khối đá được tổ tiên lưu lại, tồn tại hơn vạn năm thậm chí vài chục vạn năm, chắc chắn ngươi không thể đánh động!
Trên ghế cao ở nơi xa, không biết Đoan Mộc Tiểu Mạn đã ngồi ở đó từ khi nào.
Bên trong Thần Điện mờ tối, toàn thân Đoan Mộc Tiểu Mạn trắng toát, tựa như một bức tượng ngọc được điêu khắc, rạng ngời rực rỡ.
Đường cong dụ hoặc hiện lên bên trong ánh sáng mờ ảo, Tô Dật nhất thời thu liễm thần sắc.
- Ngươi thật sự rất phóng khoáng! Tất cả Thông Thiên lệnh Ngự Thiên cung đều đưa cho Quân Hạo Thiên sao?
Tô Dật ngượng ngùng cười một tiếng, đầu óc lập tức nóng lên, đã cho Quân Hạo Thiên, bây giờ nghĩ lại cũng không có gì không ổn, liền nói.
- Ta cảm thấy hắn thích hợp hơn, tâm hắn đặt ở Ngự Thiên, coi như là vì Ngự Thiên cung cống hiến.
Đoan Mộc Tiểu Mạn hừ lạnh một tiếng, áo dài tung bay, một làn gió thơm tràn ngập toàn bộ Thần Điện.
- Đây chính là cơ hội lọt vào mắt xanh Thái Thượng trưởng lão, cơ hội vận khí lớn, nếu như hắn bái làm môn hạ của một vị Thái Thượng trưởng lão nào đó, ta xem ngươi làm thế nào.
Thái Thượng trưởng lão Ngự Thiên cung thì những nhị lưu tông môn Thần Kiếm Môn, Thương Vân điện không thể đánh đồng.
Thái Thượng trưởng lão đều là những lão quái vật xuất thế, mánh khoé thông thiên.
Nhị lưu tông môn, trưởng lão trở lên đều là cường giả Nguyên Hoàng cảnh, Nguyên Tông thì đều là vũ khí mạnh nhất tông môn, sẽ là vương bài sau cùng.
Mà nhất lưu đỉnh cấp thế lực, trưởng lão sẽ từ cường giả Nguyên Tông cảnh trở lên, môn chủ ít gì cũng phải là Nguyên Vực cảnh mới trấn được.
Tuổi Hàn Vũ Long còn quá trẻ để có thể chấp chưởng tông môn đỉnh cấp như Vô Lượng môn, thiên phú là một chuyện nhưng thủ đoạn cũng phải cực kỳ cao minh.
Trong này, đừng nói là Thái Thượng trưởng lão, có thể tới tầng thứ nào thì quyết định tông môn đạt tới tầng thứ đó.
Nghe ý tứ trong lời nói của Đoan Mộc Tiểu Mạn, chính là nàng ta đang quan tâm đến hắn, hai mắt Tô Dật trong bóng tối tỏa ra hào quang.
- Hắc hắc! Ta muốn Thái Thượng trưởng lão kia làm gì, không phải ta còn có ngươi sao, dưới sự chỉ bảo của ngươi khẳng định sau này ta sẽ mạnh mẽ hơn hắn.
- Ta nói ta dạy bảo ngươi sao?
Đoan Mộc Tiểu Mạn sâu xa nói, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý.
Tô Dật lập tức nhảy dựng lên, nói lớn:
- Này, dù gì ngươi cũng là tông chủ nha, trên Đoạn Kiếm hải, trước mặt nhiều người như vậy đã đưa ra ước định, chỉ cần ta có thể xuống đến hai mươi nghìn mét, ngươi liền chỉ bảo ta.
- Ta đúng là đã nói như vậy, nhưng ta hỏi ngươi, có phải ngươi thay mặt Ngự Thiên cung xuất chiến Thiên Phong bài vị chiến không?
Đoan Mộc Tiểu Mạn băng lãnh nói.
Trong nháy mắt, đại điện rơi vào cục diện bế tắc, dưới ánh đèn lờ mờ, Tô Dật chau mày.
Hắn thân là tông chủ Bá Vương tông, làm sao có thể thay thế Ngự Thiên cung xuất chiến chứ?
Huống chi hắn đã nhận Thiên Phong lệnh, không thể tùy ý thay đổi.
Thiên Phong bài vị chiến lần này Tô Dật muốn đứng ngạo nghễ trên lục lục tam châu nhất hải, để người trong thiên hạ đều biết danh tiếng Bá Vương tông.
Tuyệt đối không thể lấy danh nghĩa Ngự Thiên cung xuất chiến.
- Đương nhiên không rồi.
Dường như Đoan Mộc Tiểu Mạn sớm đoán được câu trả lời của Tô Dật, thốt lên:
- Vậy ngươi bảo ta chỉ đạo ngươi thế nào? Để cho ngươi trở thành kẻ địch của Ngự Thiên cung ta sao?
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
- Bái ta làm thầy!
Đoan Mộc Tiểu Mạn xem thường nói.
Trong lòng Tô Dật không khỏi cười khổ, vừa rồi gia gia hắn còn muốn thu xếp hắn tiến tới cầu hôn, không nghĩ vị thần tiên tỷ tỷ này lại muốn hắn làm đồ đệ của nàng.
Lắc đầu, Tô Dật lạnh giọng nói:
- Điều này cũng không thể!
Lúc trước, Cổ Nhạc mời hắn gia nhập vào Ngự Thiên cung, Tô Dật đều không đồng ý, bái sư, liền trở thành thành viên của Ngự Thiên cung.
Mà hắn lại là tông chủ Bá Vương tông, tất nhiên không thể thay đổi nhảy vào tông môn khác, trước kia trong lòng Tô Dật đã gánh hai chữ sư phụ, một vị là Tô trưởng lão, một vị chính là lão tiền bối trong sơn cốc.
Dưới Đoạn Kiếm hải, đã làm như vậy đối với Đoan Mộc Tiểu Mạn, mà sau này bảo Tô Dật gọi nàng ta là sư phụ, Tô Dật làm sao làm được đây.
- Tên ngốc này đang buộc ta sao?
Tô Dật thầm nghĩ.
Nơi xa, khóe miệng Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi nhếch lên, hai mắt mông lung như sương mù.
- Đã không vì Ngự Thiên cung ta xuất chiến, lại không bái ta làm thầy được, ở Ngự Thiên cung, ngươi để cho ta dạy ngươi thế nào, dạy ngươi cái gì?
Tô Dật lập tức nói:
- Ta chỉ muốn ở chỗ này học một chút về Ngự Hồn Sư, nếu như ngươi không dạy, ta cũng không có biện pháp!
Nói xong, Tô Dật xoay người rời đi, quay lưng lại, khuôn mặt kiên nghị vừa rồi hiện lên một tia lưỡng lự.
Phía sau kình phong vũ động ngất trời, dưới ánh nến mờ tối, một đường cong huyết hồng xẹt qua.
- Ầm!
Chỉ một thoáng, bên trong thần điện, Huyết Phong tràn ngập, kình phong rơi xuống.
Một trường kiếm huyết văn yên tĩnh nằm dưới chân Tô Dật, hoa lửa vừa mới xông lên đã nhanh chóng bị chôn vùi.
- Huyết Ma Sát Thần Kiếm? Không ngờ nàng giúp ta tìm về.
Đoan Mộc Tiểu Mạn ở phía sau, sắc mặt trầm ổn trở lại, ngừng một chút lại nói:
- Ngươi đã học tập như vậy dưới đáy Đoạn Kiếm hải sao?
- Ta...
Tô Dật đưa lưng về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn, lập tức nhớ tới hình ảnh kiều diễm dưới đáy Đoạn Kiếm hải, quả nhiên Đoan Mộc Tiểu Mạn vẫn không quên, hắn cũng quên không được.
Vốn cho là Đoan Mộc Tiểu Mạn không đề cập tới, tất cả xem như chưa từng xảy ra, nhưng hiện tại đã bắt đầu tới.
Hít sâu một hơi, Tô Dật xoay người lại nói:
- Đoan Mộc cung chủ, độc Huyết Long vào trong cơ thể, tình huống ngày đó ngươi rõ hơn ai hết.
Nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, ánh mắt trong suốt như tảng băng, hiện lên vẻ mong đợi.
- Cho nên?
- Nếu có chỗ nào mạo phạm, Tô mỗ xin lỗi! Còn những chuyện ngươi làm tất cả vì Tô gia, sau này Tô Dật sẽ tận lực trả đủ.
Vốn ánh mắt sáng quắc trong nháy mắt ảm đạm xuống, Đoan Mộc Tiểu Mạn nhếch miệng lên.
- Ngươi lấy gì trả?
- Mười năm không trả được thì hai mươi năm, hai mươi năm chưa trả được ta sẽ trả ba mươi năm, đến khi trả hết mới thôi.
Tô Dật dứt khoát nói, nhưng bảo hắn bái sư Ngự Thiên cung, thì tuyệt đối không thể.
- Nếu ta bảo ngươi trả cả đời thì sao?
Giọng nói nhỏ nhẹ của Đoan Mộc Tiểu Mạn vang lên.