← Quay lại trang sách

Chương 1711

Tô Dật chau mày, trong lòng có chút rung động, lẽ nào nàng thật sự yêu thích ta hay sao?

- Tiểu tử, cung chủ không giống nha đầu Vân Tinh tinh quái kia, nàng ta không đơn giản, tâm tư quá sâu, ngươi tự cân nhắc cho chắc.

Thiết Hồn Mạch ngồi ngay ngắn bên trong huyền quan, dược khí Động Huyền Thiên Hỏa Đan tiến nhập vào trong cơ thể Tô Dật, một mạch quanh quẩn trong huyền quan.

Trong luồng ánh sáng trắng có mang một chút ánh sáng hồng, như ngọn lửa nhấp nháy xoay xung quanh huyền quan, Thiết Hồn Mạch cũng nhận được tẩm bổ, tinh thần sáng láng.

Khóe miệng co quắp, nhất thời Tô Dật không quyết định được, Đoan Mộc Tiểu Mạn âm tình bất định, nếu như chọc nàng không vui, hoặc làm sai ý, không phải hắn sẽ phải chịu thua thiệt sao?

Dù sao nhất định sẽ không làm đồ đệ của nàng, nếu không học được Ngự Hồn thuật của nàng, sau này có cơ hội tìm tiền bối khác học cũng được.

Tô Dật hạ quyết tâm, hít nhẹ một hơi, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn trở nên trầm ổn trở lại.

Một làn sóng hắc ám như nước thủy triều nhẹ nhàng lặng lẽ chạy vào trong lòng Tô Dật.

- Ngươi thật sự không muốn làm đồ đệ của ta sao? Vì sao?

Mày kiếm hơi nhíu lại, hắn nhìn thấy cơ thể với một tư thế cực kỳ quyến rũ, giọng nói như mơ hồ nhẹ nhàng dụ hoặc, trong lòng thoáng run lên.

Trong bầu không khí u ám, đột nhiên hơi thở Tô Dật trở nên nặng nề, luồng khí nóng bỏng từ bụng dưới truyền đến như khiến trái tim hắn trở nên ngứa ngáy khó chịu.

Một loại cảm giác ham muốn mạnh mẽ nhào lên quanh quẩn trong lòng hắn, Đoan Mộc Tiểu Mạn trước mắt này tựa như một con mèo nhỏ.

Như tinh linh lại không mất đi sự mê hoặc, ánh mắt tràn ngập khí tức động lòng người.

- Huyết Long độc còn chưa được giải này!

Lập tức sau lưng Tô Dật mát lạnh, quát lên một tiếng, ngọn lửa kích động trong máu liền sôi trào như nham tương nóng bỏng quấn lấy tâm thần Tô Dật.

Nhìn vào bên trong, hắn phát hiện nhiệt độ không cao cũng không thấp, Thiên Nguyên Yêu Hồn như ngọn lửa đang nhún nhảy, nhấp nháy, nhưng lại có một cảm giác cực kỳ khó chịu.

Càng nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn càng thêm tuyệt sắc, má lúm đồng tiền hiện lên trên khuôn mặt ngây thơ, bộ ngực cao lớn phập phồng bất định, đôi môi đỏ mọng mấp máy vô cùng mị hoặc.

- Đây không phải là do Huyết Long độc quấy phá mà nàng đang dùng uy áp linh hồn trấn áp ngươi, nàng đang muốn thăm dò ngươi.

Thanh âm nhàn nhạt từ bên trong huyền quan truyền ra.

- Nếu như ngươi không chịu bái sư, nơi đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi nói xem lúc ở dưới Đoạn Kiếm hải, ngươi thật tâm không muốn sao?

Thân thể nhỏ nhắn lung linh của Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi chuyển động, rặng mây đỏ bắt đầu hiện ra trên cái cổ trắng muốt, nhớ tới một màn dưới đáy biển thì không khỏi rung động.

Che giấu khí tức lãnh đạm phiêu đãng trên không trung, bên trong mang theo mấy phần chờ mong, ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn linh động, bên dưới hàng mi chớp nháy như có hỏa diễm đang nhảy nhót.

- Thăm dò ta cái gì?

Càng nhìn kỹ, Tô Dật lại càng cảm giác hừng hực khó nhịn, vội vàng hỏi Thiết Hồn Mạch.

- Ngươi không chịu bái sư, lại không chịu vô lễ với nàng, một kiều nữ tuyệt sắc làm sao cam tâm được chứ? Ngươi có động tâm hay không ta không biết nhưng nàng đã động tâm.

Khóe miệng Thiết Hồn Mạch nhếch lên, vô cùng hứng thú nhìn Tô Dật bị Đoan Mộc Tiểu Mạn dằn vặt.

Mà lúc này cổ họng Tô Dật đã khát khô, liếm liếm đôi môi khô khốc, ý niệm cuộn trào trong tim, lời nói của Thiết Hồn Mạch như thức tỉnh người trong mộng.

- Yêu tinh! Lại dùng loại phương pháp này thăm dò ta có thật lòng không muốn bái sư hay không.

- Vù vù!

Dùng vẻ mặt bề ngoài như không có chuyện gì để cố gắng che giấu ham muốn trong lòng, Tô Dật liếm liếm đôi môi khô khốc, lập tức không để lại dấu vết mà cười nhạt.

- Thịch thịch thịch!

Ngươi đã muốn chơi, ta liền theo ngươi chơi! Trong lòng Tô Dật thầm nhủ.

Trong mắt hắn có tinh quang du động, ra vẻ lười biếng gãi đầu một cái, sau đó bàn tay rũ xuống, nhanh chóng vận chuyển Ngự Thiên Quyết cùng Hỗn Nguyên Chí Tôn công.

- Ổn định cho ta.

Đối mặt với nữ nhân cao cao tại thượng như Đoan Mộc Tiểu Mạn, chỉ có bình tĩnh mới là phản kích tốt nhất.

Ngươi đã muốn thử dò xét ta, ta đây cũng muốn thăm dò ngươi! Trên thế gian này còn có chuyện gì hấp dẫn hơn việc chinh phục cung chủ Ngự Thiên cung?

Bước chân không ngừng đạp về phía trước, cảm giác hừng hực quanh thân Tô Dật hơi có chút giảm bớt, một tia ánh sáng kỳ lạ trào trên trong đôi mắt đen nhánh của hắn.

Ánh đèn bị tắt đi, bên trong đại điện rộng lớn, khuôn mặt lạnh lẽo của Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi bắt đầu biến đổi.

Mãi cho đến khi Tô Dật đi tới trước người, tư thế của Đoan Mộc Tiểu Mạn biến ảo, hai chân dài trắng như tuyết đan chéo bắt đầu trở nên có chút mềm yếu, lập tức nhanh chóng đứng dậy.

Một làn hương thơm bao phủ khoảng không, quanh quẩn bên trong bầu không khí mập mờ, nháy mắt thân ảnh Tô Dật chớp động, như ánh lửa biến mất tại chỗ.

Một khắc sau lại xuất hiện, hắn đã gắt gao giữ chặt hai tay Đoan Mộc Tiểu Mạn, mà Đoan Mộc Tiểu Mạn một lần nữa lại ngồi trở lại trên ghế đá.

Thoáng yên lặng, hai người bốn mắt nhìn nhau, khí tức lửa nóng nổi lên trên mặt hai người, cả hai đều cảm giác được da thịt nóng bỏng cùng tiếng hít thở phập phồng của đối phương.

- Mẹ kiếp, thật sự quá kích thích! Tiểu tử, ngươi giải phóng thiên tính sao?

Thiết Hồn Mạch ở bên trong huyền quan la hét, hai mắt híp lại, nhưng rõ ràng bắt đầu kích động.

Hai tay ngọc hơi giãy dụa, Đoan Mộc Tiểu Mạn lại một lần nữa bị Tô Dật áp ở dưới thân, bên trong cảm giác linh lung mềm mại, ánh mắt ngước lên, nhìn Tô Dật thản nhiên nói.

- Ngươi muốn làm gì?

- Ngươi nói xem?

Trong con ngươi của Tô Dật hiện lên một tia giảo hoạt.

Tô Dật hạ quyết tâm, hầu kết di chuyển lên xuống, mày kiếm dựng thẳng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đoan Mộc Tiểu Mạn, trong đầu Tô Dật bắt đầu suy nghĩ viển vông.

Trên thực tế, Tô Dật đã bắt đầu thở dốc, mắng thầm:

- Thật là muốn chết, vưu vật như vậy ta lại không được hạ thủ, có điều, nếu như hôm nay không cho nàng ta một chút giáo huấn, nàng sẽ dùng chiêu này để làm phiền ta, ai cũng không thể nào chịu nổi, kiên quyết không thể bị nàng nắm được!

Bên trên đôi môi đỏ mọng là chiếc mũi cao ngất, hai mắt sáng như sao làm cho Tô Dật thấy có chút ngu ngơ, thầm nghĩ:

- Nữ nhân như vậy thật sự quá hiếm thấy, thật may mắn nàng ta không thường xuyên xuất cung, nếu ra khỏi cung không biết sẽ thu hút biết bao nhiêu ong bướm đến đây?

Ma đưa lối quỷ dẫn đường, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần hơn, có thể cảm giác được Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng có một chút cảm giác, nàng quật cường cắn môi, đầu lệch qua một bên.

- Buông ra!

- Ta không buông!

Tô Dật lại nắm cổ tay trắng nõn của nàng chặt hơn, giống như Đoan Mộc Tiểu Mạn đã trở thành nữ nhân của chính hắn.

- Dưới Đoạn Kiếm hải ngươi cũng có thể kìm nén, bây giờ làm sao lại lộ ra bản tính rồi?

Đoan Mộc Tiểu Mạn cười nhạt mỉa mai, con ngươi thâm thúy trừng mắt nhìn Tô Dật tựa như phẫn nộ vô cùng, nhưng thái độ mơ hồ có chút thả lỏng.

Tô Dật nhíu mũi, làm như không có vấn đề gì nói:

- Nếu như độc Huyết Long khiến ta phải vấy bẩn ngươi, ta chắc chắn không làm được, nhưng nếu như ngươi có cảm giác đối với ta vậy thì là chuyện khác rồi. Hơn nữa ta có thể khẳng định, ngươi có cảm giác với ta.

Lời nói của Tô Dật làm cho Đoan Mộc Tiểu Mạn ngơ ngẩn, thân thể hơi co rụt lại, chợt cười nhạt, đứng lên.