Chương 1712
Chuyện cười! Ngươi ở trước mặt ta chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, vì sao ta lại có cảm giác với ngươi, lại nói, vấy bẩn ta, ngươi dám không?
Đoan Mộc Tiểu Mạn mặt cười đỏ ửng, đôi mắt đẹp lạnh lẽo tỏa ra chút mị hoặc.
Khóe miệng Tô Dật vẽ ra nụ cười giảo hoạt, có thể cảm giác được uy áp linh hồn của Đoan Mộc Tiểu Mạn lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Nếu như nói Đoan Mộc Tiểu Mạn thờ ơ, hắn dứt khoát sẽ không tin.
- Dù sao chuyện nhận sư phụ ta sẽ không làm đâu! Thế nhưng ta rất muốn biết ngươi thật sự có ý chí sắt đá hay không.
Tô Dật hạ quyết tâm nhìn đôi môi anh đào đỏ tươi hơi mở ra, hé lộ hàm răng trắng muốt.
Ánh mắt bốc lửa khẽ run lên, một đám lửa hừng hực trực tiếp xông vào tâm trí Tô Dật.
Hắn nhẹ nhàng cúi người xuống, khi đầu Tô Dật nghiêng xuống, còn chưa chạm vào cánh môi nàng đã nghe trong đại điện có một tiếng nổ thật lớn, tro bụi bay múa đầy trời, ánh nến trên tường cũng theo đó mà đung đưa không ngừng.
- Ầm!
Tô Dật giống như một thanh đạn pháo bay ngược mà ra, lập tức đập ầm ầm trên mặt đất, mặt đất không chút sứt mẻ, mà toàn bộ đại điện vẫn buồn tẻ lạnh nhạt.
Rơi trên mặt đất, Tô Dật lập tức cảm giác toàn bộ xương cốt như vỡ nát, toàn thân không chỗ nào là không đau, một chiêu vừa rồi là Đoan Mộc Tiểu Mạn ra tay hạ thủ.
Hít một hơi thật sâu, hắn đứng dậy, chân bước khẽ run lên, mà quần áo Đoan Mộc Tiểu Mạn xộc xệch, tay áo tung bay.
Bối rồi nhất thời nhưng rất nhanh Đoan Mộc Tiểu Mạn đã trở nên bình tĩnh lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhàn nhạt nhìn Tô Dật nơi xa.
- Đoan Mộc Tiểu Mạn! Ngươi ra sức như thế làm gì?
Tô Dật đau đớn vô cùng, nhẹ nhàng kêu to một tiếng, xoa xoa chỗ vừa bị nện xuống, cảm giác đau đớn kịch liệt trong nháy mắt truyền đến.
Vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, lập tức ánh mắt Tô Dật như nổi lửa, gắt gao trừng mắt nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Chỉ bằng ngươi! Còn chưa xứng để thăm dò ta!
Răng ngọc hé ra, hiển nhiên không chút đồng tình cùng Tô Dật, phía dưới băng sương bao phủ, Đoan Mộc Tiểu Mạn bước liên tục nhẹ nhàng, nhanh chóng đi đến gần hắn.
Ánh mắt Tô Dật trầm xuống, trong cơ thể lập tức cảm nhận được năng lượng linh hồn của Đoan Mộc Tiểu Mạn đang áp đến giống như là thuỷ triều, trực tiếp khiến cho Thiên Nguyên Yêu Hồn trở nên run rẩy, như rơi vào mộng cảnh.
- Đẳng cấp uy áp này thật khủng bố.
Trong lòng Tô Dật vô cùng sợ hãi, Đoan Mộc Tiểu Mạn trước mắt lập tức trở nên rất to lớn, hắn lại trở nên nhỏ bé không gì sánh được, một loại cảm giác hèn mọn trong nháy mắt tràn đầy trong lòng hắn, đồng tử co rúm lại, Đoan Mộc Tiểu Mạn đã đi tới trước mặt, ánh mắt rủ xuống như nhìn vào một người khá nhỏ bé.
- Nữ nhân này thật sự nghiêm túc rồi, ngươi tự mình chịu thua đi! Bán bộ Nguyên Thiên, ngươi cũng không cần giãy dụa nữa.
Thiết Hồn Mạch nhìn qua lăng uy phát ra từ người Đoan Mộc Tiểu Mạn, giống như một nữ thần.
So với dáng vẻ ngượng ngùng xinh đẹp vừa rồi như là hai người hoàn toàn trái ngược, thu hồi vẻ thẹn thùng, Đoan Mộc Tiểu Mạn tuyệt đối là một cường giả đỉnh cấp trên đại lục này.
- Thùng thùng!
Tâm thần Tô Dật dao động, bắt đầu giằng co, bên trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của nàng như có băng tuyết vạn năm không tan.
- Ta không muốn ngươi cả đời, ngươi hiểu ý ta chứ, bái sư đi!
Trên khuôn mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn hiện lên vẻ bị tổn thương.
Đau đớn vô tận theo huyết quản cùng lỗ chân lông truyền tới, thương thế vẫn còn đau đớn mơ hồ, ánh mắt đen nhánh của Đoan Mộc mang theo vẻ tổn thương lại như đao nhọn cắm trong lòng Tô Dật.
Ánh mắt lo sợ không yên như vậy đã lâu rồi Tô Dật chưa nhìn thấy.
- Nàng ta đã biết cái gì?
Tô Dật có chút ngây thơ, khóe mắt hơi co lại.
Trong mắt Tô Dật mang theo vẻ nghi hoặc, mũi hít một cái, nói:
- Ta không thể bái sư, ta mới vừa nói rồi, ta đã có sư phụ!
- Ta không quản ngươi có sư phụ rồi hay chưa, nhất định phải bái ta làm sư phụ!
Ánh mắt Tô Dật nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn đã bắt đầu có chút nổi giận, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một tầng sương lạnh.
- Không có khả năng.
Một tiếng rống giận cùng oán khí đột nhiên bộc phát, tóc dài Tô Dật tung bay, ánh mắt đen nhánh vô cùng tức giận.
Vừa dứt lời, Tô Dật liền xoay người rời đi, hôm nay dứt khoát sẽ không bái Đoan Mộc Tiểu Mạn làm sư phụ, cũng sẽ không vào Ngự Thiên cung, khuôn mặt kiên nghị lộ ra một tia kiêu ngạo, đây là sự ngang bướng cuối cùng của Tô Dật.
- Vù!
Như có một vòng xoáy to lớn hút lấy, thân thể Tô Dật trực tiếp lùi về phía sau, thân thể không tự chủ mà lộn lại.
Trong lòng Tô Dật vô cùng khiếp sợ, lần thứ hai ngước mắt nhìn về Đoan Mộc Tiểu Mạn, Ngưng Hương ngọc phấn tiên tư tràn đầy tập kích thiên sát giống như sát khí.
Năng lượng linh hồn to lớn tỏa ra từ cơ thể Đoan Mộc Tiểu Mạn, mà thân ảnh nàng bên trong não hải hắn phóng lớn vô cùng, thần quang trắng xóa tựa như tiên hà bao phủ, tràn ngập thiên địa.
Khuôn mặt mềm mại lạnh lẽo nhìn xuống, hai mắt như thần chỉ vạn năm, lập tức tâm thần Tô Dật trực tiếp bị tán loạn thành hư vô.
- Két.
Một tiếng động vang lên, hai đầu gối Tô Dật không nghe theo sự sai khiến mà đập ầm ầm trên phiến đá, cảm giác đau đớn mãnh liệt dần lan toả khắp người hắn.
- Trước khi ngươi trở nên cường đại thì không có tư cách gì ở trước mặt ta đàm luận điều kiện, đây chính là thực lực!
Mồ hôi thành từng giọt lớn chừng hạt đậu như nước chảy từ trán Tô Dật xuống, những lời này như thiên âm khiến trong đầu Tô Dật trở nên kinh sợ.
Hắn đã hoàn toàn mất đi sự khống chế, hai mắt đỏ hồng, Thái Hư Thần Hải trong cơ thể trở nên tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng thần bí là còn đang phát tán ra ánh sáng cực kỳ yếu ớt.
Hàm răng cắng chặt, sự cố chấp trào dâng trong lòng, con ngươi lóe lên hàn ý, Tô Dật nổi giận gầm lên một tiếng.
- Ta không bái! Ngươi nghe không hiểu sao!
Chợt, một luồng năng lượng linh hồn dao động như dòng suối phun trào, bắt đầu phun ra quanh thân Tô Dật.
Bắp thịt cùng xương cốt hắn không ngừng bộc phát ra tiếng chấn động thật lớn, cảm giác đau đớn lần thứ hai tràn nhập khắp huyết mạch.
Nếu như có thể nhìn thấy, hắn sẽ nhìn được kinh mạch của mình lại một lần nữa bắt đầu có những vết rách nhỏ.
- Ầm!
Khuôn mặt của Đoan Mộc Tiểu Mạn biến sắc, quát lên một tiếng, song chưởng hợp thập, thủ ấn tức tiện, ngón trỏ chạm nhau, ngón giữa hợp nhất, năng lượng linh hồn chói mắt lập tức bắn vào giữa chân mày Tô Dật.
- Ầm!
Lập tức, toàn thân Tô Dật mất đi năng lượng, ánh sáng thần bí đã bị vô số tia sáng quấn quanh, trong nháy mắt mất đi sức sống.
Thời khắc này Tô Dật như không có đầu khớp xương, đứng ngẩn ngơ tại chỗ, tứ chi cứng ngắc, chỉ có ánh mắt bốc lên lửa giận vô tận.
Không có chút năng lực chống đỡ nào, đầu Tô Dật vô hình như bị một luồng năng lượng thao túng, nặng nề mà đập xuống phiến đá.
Một tiếng nổ trầm muộn vang vọng đại điện, bụi đất văng tung tóe, âm ba từng trận.
Tô Dật bị kìm nén, gân xanh nổi lên khiến da thịt ửng đỏ như bị mặt trời thiêu đốt, rống lên liên tục.
- Buông ra! Ta không bái sư!