Chương 1713
Đôi môi đỏ tươi ướt át mở ra, một tiếng cười lạnh yếu ớt truyền đến.
- Chuyện này ngươi không quyết định được.
Uy áp linh hồn lần thứ hai tăng vọt, một luồng trọng áp lần nữa đè lên người hắn.
Hai lực ép chồng lên nhau, âm thanh va chạm nặng nề vang khắp bầu trời.
Ngoài tiếng dập đầu, hết thảy ba âm thanh luân phiên vang vọng giữa hư không, gợn sóng không khí bên trên nửa khoảng không trong nháy mắt nhộn nhạo ra vô số rung động.
Mà lúc này hai mắt Tô Dật đỏ bừng không gì sánh được, sát ý nồng nặc cùng sát khí lần thứ hai phủ lên, tràn ngập, điều này cũng không có tác dụng gì, hắn đang mặc cho Đoan Mộc Tiểu Mạn bài bố.
Trước mặt thực lực chân chính, lần nữa Tô Dật cảm giác được bản thân bất lực cùng nhỏ bé.
Cảm giác vô lực phát ra từ nội tâm làm cho tinh thần Tô Dật sa sút không ngừng, ánh sáng thần bí bị phong ấn, sức mạnh sau cùng cũng bị cướp đoạt.
Ở trước mặt bán bộ Nguyên Thiên, hắn thật sự không có chỗ dùng sao! Tô Dật không cam lòng, huyết dịch sôi trào vô cùng mãnh liệt.
Râu tóc rối bời, hai tay chống trên mặt đất, dùng hết khí lực toàn thân muốn lần nữa mở ra ánh sáng thần bí, ngửa mặt lên trời gào thét.
- Đứng lên! Đứng lên cho ta!
Thắt lưng Đoan Mộc Tiểu Mạn lăng không lắc một cái, uy áp vô cùng chợt như cuộn sóng cuộn trào mãnh liệt không thôi.
- Lại muốn dùng phần sức mạnh không thuộc về ngươi sao?
Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn có chút dao động, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc.
- Lẽ nào đến thời điểm mấu chốt ngươi chỉ biết ỷ lại nguồn sức mạnh không thuộc về ngươi sao? Thực đáng buồn!
Lông mày xinh đẹp cau lại, ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn tựa như nghĩ đến cái gì đó, nhìn Tô Dật nằm trên mặt đất ngoan cố chống lại, trong mắt lóe ra tinh quang.
- Không cần ngươi quản.
Tô Dật khàn cả giọng mà hét.
Hắn chưa bao giờ phải chịu khuất nhục như vậy, gắt gao bị kìm trên phiến đá, ra sức giãy dụa, tiếng vang sóng âm khí bạo liên tục vang lên khiến lòng người kinh sợ.
- Có tâm huyết! Thế nhưng đây là một thế giới dùng thực lực để nói chuyện, không phải ngươi dùng một lời kích tình liền có thể trèo lên đỉnh cao.
Mỗi chữ mỗi câu đều là châu ngọc, mạnh mẽ đập trong đầu Tô Dật.
Thần sắc Tô Dật trở nên ngưng trọng, trong lòng nhất thời lóe lên điện quang, kinh hãi lần nữa cuồn cuộn, không khỏi than khổ.
- Quả thực, ta quá yếu ớt, yếu đến mức trước mặt Nguyên Thiên cảnh không có đủ năng lực.
Không có thực lực tuyệt đối cũng chỉ có thể mặc cho người ta chém giết, cho tới nay, Tô Dật đều không ngừng yêu cầu bản thân tăng cao tu vi năng lực, mục tiêu là để san bằng Thánh Sơn.
Mà hiện tại, trước mặt Ngự Thiên cung đã tồn tại vạn năm, hắn chẳng khác nào đống than bùn nhão, trước mặt Thánh Tôn, hắn là cái gì?
Ra sức cong hai tay, dần dần hợp lại, trong nháy mắt, Tô Dật dường như đã tỉnh ngộ ra, ánh mắt khẽ nhúc nhích, môi bị hàm răng cắn chặt mà ứa ra máu tươi.
- Chuyện gì ngươi cũng dùng cái chết liều mạng, căn bản không xứng để cho ta phải dạy ngươi! Ngươi chỉ là một tên hoàn toàn nhu nhược, một tử sĩ không có đầu óc mà thôi!
Khí lưu bắt đầu lưu chuyển, bên trong Ngự Thiên Thần điện trống trải, Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng ở bên người Tô Dật, bên trong khóe mắt như có ánh sáng lưu chuyển, nhẹ nói.
- Không có thực lực, muốn liều mạng chỉ là lời nói suông!
- Ầm!
Sắc mặt tái xanh của Tô Dật có thể cảm giác được uy áp đặt trên người hắn biến mất.
Hắn ngồi xếp bằng, nét mặt nghiêm túc, huyết khí mạnh mẽ vừa rồi cũng đã nhanh chóng biến mất.
Hắn không khỏi lắc đầu cười khổ. Không có thực lực tuyệt đối, liều mạng cũng không bảo vệ được bất luận người nào, nguyên tắc tôn nghiêm hết thảy chỉ là lời nói suông.
Dường như đã tỉnh ngộ, Tô Dật đứng dậy, sắc mặt trầm như nước, gật đầu với Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Đoan Mộc cung chủ, ta hiểu rồi!
Lại một lần nữa nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn, Tô Dật đã hoàn toàn không có tâm tư trêu đùa nữa, chỉ có tôn trọng cùng ngưỡng mộ.
Kỳ nữ bán bộ Nguyên Thiên, chính mình có lý do gì lại không khiêm tốn thỉnh giáo?
Ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn ở xa, nàng thanh nhã trang nghiêm khẽ cau mày, không lộ chút dấu vết chấn thương mà lướt đi.
- Ngươi gọi ta là gì?
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng nói.
Khẽ cắn môi, Tô Dật cau mày, thấp giọng gọi hai chữ:
- Sư phụ!
- Ầm!
Kình phong bao phủ, sóng gợn kinh khủng lần thứ hai trào vào trong tâm thần Tô Dật, cấm chế vừa rồi cùng gông xiềng trong nháy mắt đã được mở ra.
Lần nữa ngước mắt nhìn lên, thân mình Đoan Mộc Tiểu Mạn đã không thấy nữa, giọng nói không hề bận tâm từ xa truyền đến.
- Đi theo ta!
Thở phào một hơi, không có uy áp của Đoan Mộc Tiểu Mạn, Tô Dật lập tức nhẹ nhõm đi không ít, uy áp linh hồn của bán bộ Nguyên Thiên thật quá mức khủng bố, ngay cả Nguyên Hoàng cảnh chỉ trong phút chốc đã bị ăn không còn sót lại chút cặn.
- Tiểu tử, phải nhận đau khổ rồi sao?
Thiết Hồn Mạch che miệng, nhẹ nhàng hỏi.
Tô Dật liếc mắt nhìn Thiết Hồn Mạch, lại mắng nhiếc một hồi, mới vừa rồi bị ăn mấy quả kia, quả thật hắn bị thương không nhẹ.
Thở dài một tiếng, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng tăng nhanh thực lực, không có thực lực, hết thảy đều chỉ là lời nói nhảm!
Đoan Mộc Tiểu Mạn, một ngày nào đó ta sẽ đứng cao giống như ngươi, thậm chí còn cao hơn ngươi, trong lòng Tô Dật trầm ngâm mà nói, vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc.
Lập tức, hắn nhanh chóng đi về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn vừa mới biến mất kia, bên trong không gian đen tối, một con hồ điệp hỏa hồng giương cánh mà bay, ánh sáng như hào quang chói lọi, chiếu sáng cả Ngự Thiên cung.
Nơi Đoan Mộc biến mất chính là ở bên trong địa mạch.
Trước đó Tô Dật đã ở trong địa mạch này, không bao lâu sau hắn đã tìm được Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Lần nữa tiến vào bên trong địa mạch, một luồng linh khí ngút trời như lôi đình đánh lên thân người Tô Dật.
Từng dòng nước ấm chảy khắp toàn thân, một nơi như thế này, là mơ ước của những người tu võ.
Tô Dật bĩu môi, mắt nhìn bóng lưng Đoan Mộc Tiểu Mạn, trong lòng lẩm bẩm.
Lúc này Tô Dật cũng không dám nói những lời nói nhảm, thái độ tỏ ra khá cung kính.
Từng thời khắc Tô Dật luôn nhắc nhở bản thân không nên bị khuôn mặt đẹp của Đoan Mộc Tiểu Mạn lừa gạt, một cường giả bán bộ Nguyên Thiên đều mạnh hơn bất kỳ kẻ nào.
Then chốt vẫn là một chưởng môn tông chủ có lịch duyệt vô cùng phong phú, hầu kết Tô Dật lần nữa khẽ động, bây giờ hắn thật sự rất khẩn trương.
Ngự Thiên địa mạch ở phía dưới cùng của Ngự Thiên Thần điện, là nơi nuôi dưỡng cung cấp linh khí cho Ngự Thiên cung.
Ngự Thiên Xuyên Phong Linh Ngọc Tú, năng lượng thiên địa cuồn cuộn không ngừng, là nhờ có địa mạch to lớn xoay quanh dãy núi.
- Trước đây khi cung chủ xây Ngự Thiên cung ở chỗ này, chính là nhìn trúng địa mạch thâm hậu ở nơi đây, linh khí sung túc! Từ trước đến giờ chỉ có cung chủ Ngự Thiên cung mới có thể đi vào tu luyện, mà ta là người đầu tiên mang người ngoài vào.
Ánh mắt Tô Dật kinh hãi, một mặt trong lòng giãy dụa phải cẩn thận trước Đoan Mộc Tiểu Mạn, một mặt lại không tự chủ mà tiến sát vào nàng.
Như đã nói qua, Đoan Mộc Tiểu Mạn không chỉ đối tốt với người nhà họ Tô, đối với hắn cũng rất tốt, trị thương cho mình, dưới Đoạn Kiếm hải lại liều mình cứu giúp.
Thế nhưng đối với nữ nhân thần bí này, Tô Dật luôn cảm giác không đoán ra, bên trong ánh mắt hiện lên nghi ngờ thật sâu, liếm liếm môi khô khốc, cung kính nói.
- Cảm tạ sư phụ!
- Ta nhận ngươi làm đồ đệ, không cần ngươi vì Ngự Thiên cung tham gia Thiên Phong Bài Vị chiến!