← Quay lại trang sách

Chương 1714

Nghe những lời này, Tô Dật ngẩng đầu lên, bóng dáng Đoan Mộc Tiểu Mạn lạnh lùng tuyệt đẹp, thế nhưng giọng điệu lại ôn hòa đi không ít.

Trong lòng cảm giác đối với Đoan Mộc Tiểu Mạn lại thay đổi rất nhiều, nàng dịu dàng đúng thật là vô cùng có mị lực.

- Tô Dật, ngươi nhớ cho kỹ, cho dù Ngự Thiên cung gặp nạn, ta cũng không hy vọng ngươi quay lại, lẩn tránh càng xa càng tốt!

Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn lóe ra tia sáng kỳ lạ, có hơi khí lạnh, sắc mặt lạnh lẽo như nước.

Ngự Thiên cung trải rộng lớn khắp lục lục tam châu nhất hải, một tông môn đỉnh cấp như vậy cũng gặp nguy hiểm sao?

- Ngự Thiên gặp nạn, ta dù có chết muôn lần cũng không bỏ mặc, dù có ở xa xôi ngàn dặm cũng sẽ chạy về, sao Đoan Mộc lại nói như vậy?

Ánh mắt sáng rực của Tô Dật xẹt qua vẻ nghi hoặc, thầm nghĩ nói.

Không kịp suy nghĩ, chân phải của hắn bước về phía trước một bước, hai tay ôm quyền, khuôn mặt ủ rũ, nói.

- Sư phụ, Ngự Thiên cung nhất định sẽ không có ngày hôm đó.

Đoan Mộc Tiểu Mạn thở dài, đôi môi đỏ mọng run lên nhè nhẹ, trong mắt như có điều suy nghĩ.

- Mọi chuyện đều không nói trước được, tông môn lớn hơn nữa cũng bị lật đổ trong một ngày, thế giới này lớn hơn ngươi nghĩ nhiều lắm!

Tô Dật khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên, nói:

- Tông môn khác ta không biết, Thánh Sơn nhất định sẽ có ngày đó.

Đoan Mộc Tiểu Mạn xoay đầu lại, ánh sáng trắng tỏa ra trong địa mạch khiến nàng hiện lên vài phần tiên khí, ánh mắt hơi ngưng trọng, nhẹ giọng nói.

- Ngươi mới vừa nói ngươi có sư phụ, thật không?

Tô Dật gãi đầu, trong lòng hô nhỏ một tiếng không xong rồi, không biết Đoan Mộc hỏi chuyện này làm gì, chẳng lẽ muốn tìm sư phụ hắn gây phiền phức sao?

Cơ thể Tô Dật hơi run lên, chóp mũi nhíu lại, trong mắt dao động, nói:

- Đúng thế, ta có hai sư phụ, thế nhưng cũng không phải là sư phụ chính thức.

- Có thể dạy dỗ trở thành quái thai như vậy, nói cho ta nghe xem họ là ai.

Hai tay hắn nắm chặt, mồ hôi trên trán toát ra, chậm rãi nói:

- Một người là Trung Châu Thần Kiếm Môn Tô Cuồng Ca trưởng lão, đã dạy ta rất nhiều! Xem như là lão sư vỡ lòng của ta.

- Là hắn!

Đoan Mộc Tiểu Mạn lên tiếng, thanh nhã ung dung nhìn Tô Dật.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Tô Dật có chút không được tự nhiên, đầu cũng không dám ngước lên, hỏi:

- Sư phụ, ngươi biết Tô trưởng lão sao?

- Có chút quen biết, hắn là một thiên tài, chắc đến Thiên Phong Bài Vị chiến hắn sẽ đi. Thiên Phong Bài Vị chiến lần trước, Tô Cuồng Ca đã danh chấn đại lục! Thiếu niên anh tài, ngươi cũng không nên thua hắn.

Thảo nào Tô trưởng lão biết Ngự Thiên cung có một nơi tu luyện vũ khí, thì ra có liên quan đến Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Trong nháy mắt, một bóng dáng nhỏ gầy hiện lên bên trong não hải Tô Dật, Tô Cuồng Ca trưởng lão, được xưng Kiếm Diêm La, không ngờ lại có chiến tích dũng mãnh như thế.

Chưởng môn Cửu Tinh cốc cũng không thể đứng hàng danh hào ở Thiên Phong Bài Vị chiến, Tô Cuồng Ca trưởng lão năm đó mới được bao nhiêu tuổi?

Tô Dật âm thầm kinh ngạc, tính sơ qua Tô Cuồng Ca trưởng lão năm nay đã hơn 70 tuổi, lẽ nào thời điểm mười hai mười ba tuổi cũng đã là cường giả bát sùng bảng hoặc là Bách Anh cung sao?

Lập tức khuôn mặt nhàn nhạt nếp nhăn trong nháy mắt trở nên oai hùng cao lớn, tạo nên cơn sóng lớn trong lòng hắn.

Càng kinh khủng hơn là Tô Cuồng Ca trưởng lão trong mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng chỉ là một thiên tài không tệ.

- So với Tô trưởng lão ta còn kém quá xa.

Tô Dật than nhẹ.

Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn suy nghĩ sâu xa về Tô Dật, sợi tóc bị không khí xung quanh thổi tung lên, nhẹ như mây.

- Còn một vị sư phụ khác đâu?

Tâm niệm kéo trở về, Tô Dật ho khan một tiếng trả lời:

- Còn một vị khác thì kỳ diệu hơn, là một vị tiền bối bên trong thung lũng Man Yêu ở quê ta, Ngự Thiên Quyết cũng là người này dạy cho ta, nên cũng xem là thầy giáo Ngự Hồn thuật của ta.

Khi nhắc đến vị tiền bối này, khuôn mặt trầm tĩnh của Đoan Mộc Tiểu Mạn kịch liệt dao động, bộ ngực đầy ắp linh lung phập phồng bất định, nàng dồn dập hỏi.

- Hắn hình dạng thế nào! Hắn có khỏe không?

Đoan Mộc Tiểu Mạn khác thường khiến Tô Dật nghi hoặc, lẽ nào vị tiền bối kia thật sự có liên quan tới Ngự Thiên cung sao?

Cơ thể hơi co rụt lại, nhẹ nhàng lắc đầu, có chút tiếc nuối nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn.

- Vị tiền bối kia dường như bị một luồng lực cường đại cấm chế trói buộc, khi đó căn bản ta không vào được, hơn nữa hắn cũng vô cùng yếu ớt!

Rõ ràng có thể nhìn thấy cơ thể Đoan Mộc Tiểu Mạn run nhẹ một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự thất vọng, ánh sáng lóe lên nhanh chóng bị dập tắt.

Dáng dấp thất vọng mất mát làm cho Tô Dật vô cùng đau xót, đến cùng nàng đã từng trải qua chuyện gì?

- Sư phụ, ngươi biết vị tiền bối kia sao?

Tô Dật tiến lên một bước, ánh mắt mê hoặc.

- Một loại cấm chế cường đại...

Đoan Mộc Tiểu Mạn như có điều suy nghĩ, chân mày cau lại.

Đoan Mộc Tiểu Mạn cười khổ, nhìn Tô Dật, mũi ngọc hít hít không nói thêm gì nữa.

Hai người chìm trong yên lặng, Tô Dật hết sức khó xử, để phá vỡ cục diện bế tắc, hắn hỏi:

- Sư phụ, Đoan Mộc Kình Thiên là ai?

- Kình Thiên là đệ đệ của ta.

- Ầm!

Như bị đánh trúng một chưởng, Tô Dật hít thở một hơi thật sâu, lên tiếng:

- Bây giờ hắn... hắn có khỏe không?

Dường như Tô Dật đã nghe qua về Đoan Mộc Kình Thiên, không biết người này có phải là tiền bối ở dưới vách đá không?

Định dò xét một chút, chỉ thấy thân thể Đoan Mộc Tiểu Mạn cứng ngắc, một chút ánh sáng từ ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn lóe ra.

- Hắn đã biến mất rất lâu rồi, ta cũng không nhớ rõ là đã bao nhiêu năm, ngay cả dáng dấp của nó cũng không rõ nữa.

Đoan Mộc Tiểu Mạn mỉm cười cay đắng, quật cường cắn môi, Tô Dật nhìn rõ nàng cực kỳ đau lòng.

Tô Dật biết Đoan Mộc Kình Thiên nhất định là nút thắt trong lòng Đoan Mộc Tiểu Mạn.

- Tình cảm của các ngươi nhất định rất tốt.

Tô Dật thở dài nói.

Lập tức, trong mắt hắn hiện ra bóng dáng khả ái của Tô Uyển Nhi cùng người huynh đệ của hắn, Vương Bàn Tử.

- Ta và Kình Thiên vừa sinh ra đã được sư tôn mang về trong cung, từ nhỏ đã sinh hoạt trong Ngự Thiên cung, Kình Thiên cùng tuổi với ta nhưng phẩm chất linh hồn cực cao, tuổi còn trẻ đã thành danh ở Vân Châu. Năm đó, gần hai mươi tuổi, Kình Thiên đã chấp chưởng Ngự Thiên cung thay cung chủ, gần đến tháng hắn chính thức chấp chưởng vị trí cung chủ, bỗng nhiên hắn nói muốn du lịch từng đại lục một lần, nhưng từ đó về sau lại không trở về nữa.

Vừa dứt lời, trên khuôn mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn hiện lên một tia đau thương, chuyện về sau thì Tô Dật đã rõ.

Đoan Mộc Tiểu Mạn vì tìm kiếm Đoan Mộc Kình Thiên mà vội vội vàng vàng đăng chủ vị Ngự Thiên cung, trong mấy chục năm tìm kiếm khắp nơi trên lục lục tam châu nhất hải.

Cuối cùng nản lòng thoái chí mới khắc khổ tu luyện, cũng không xuất cung nữa.

Những điều này đều là Tô Dật nghe được từ miệng Cổ Nhạc trưởng lão cùng những cung nhân khác.

- Vị trí cụ thể của vị sư phụ kia ở đâu, ngươi có thể nói cho ta biết không?

Đoan Mộc Tiểu Mạn yếu ớt nói, ánh mắt lóe ra vẻ mong đợi.

Tô Dật nhíu mũi, trong lòng tự hỏi có nên nói điều này cho Đoan Mộc Tiểu Mạn hay không?

Vị tiền bối kia đã từng nói,... ít nhất... Nguyên Tông cảnh mới có thể làm đồ đệ hắn, phía dưới Nguyên Hoàng thì đừng nói.

Địa vị và thực lực như vậy, nói vậy người phong ấn ở nơi đó cũng cực kỳ lợi hại.