Chương 1721
Ầm!
Chỉ nghe quanh không trung vang lên một tiếng trầm đục, trong nháy mắt bốn ảo ảnh co rút lại thành một.
Ánh sáng tiêu tán, một tiếng kêu rên vang vọng trong không gian địa mạch.
Chân thân Tô Dật giữ lấy cánh tay, lưng tựa vào vách tường nhe răng nhếch miệng, cảm giác toàn thân tê dại khiến hắn không thể chịu nổi, xương cốt cũng bắt đầu đau.
- Chỉ được trong chốc lát! Lại bắt đầu đánh người rồi!
Tô Dật thầm mắng trong lòng.
Đoan Mộc Tiểu Mạn ở phía xa nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Tô Dật, đường cong lả lướt nháy mắt tới gần hắn, lạnh lùng nói.
- Tiểu kỹ điêu trùng chỉ có thể lừa người, một chiêu này của ngươi trước mặt linh hồn cường giả chân chính sẽ không chịu nổi một kích! Ít dùng thì tốt hơn!
Tô Dật hít mũi, ánh mắt khẽ nhíu, trong nháy mắt ngượng ngùng không nói lời nào, trong mắt lại tràn ngập oán trách.
- Đi thôi!
Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ hé môi mềm, thân thể mềm mại uyển chuyển bỗng nhiên xoay người, kéo theo vô số băng tinh xoay tròn, một vết nứt không gian đen kịt được sinh ra.
Vào giây tiếp theo, Tô Dật đi theo Đoan Mộc Tiểu Mạn tới một đỉnh núi băng tuyết phiêu tán khắp nơi.
Đỉnh núi địa thế bằng phẳng khoáng đạt, có thể nhìn không sót cái gì.
Trên bầu trời cao vút không ngừng có tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống, hàn phong băng lãnh mang theo băng tinh thổi vào trong quần áo Tô Dật, nhất thời khiến hắn hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Mình đã là hỏa tướng Thiên phẩm linh hồn, vì sao tới nơi này lại cảm giác cực kỳ lạnh lẽo?
Mà bốn phía trước mắt chỉ có tuyết trắng vô tận, một chút sinh cơ cũng không có, vô cùng tĩnh mịch.
Thuộc tính nguyên khí thủy tràn ngập bên trong, tâm thần Tô Dật khẽ nhìn trộm liền có thể cảm giác mỗi một cánh hoa tuyết điêu tàn đều ẩn chứa năng lượng linh hồn cực kỳ nồng đậm.
Nhìn như vô cùng khoáng đạt, thật ra trong lúc vô hình, năng lượng linh hồn ở chỗ này đã đúc thành một không gian nho nhỏ.
- Tê tê!
Tô Dật không kịp nghĩ kỹ, chỉ cảm thấy mỗi một đường kinh mạch đều bị đông cứng, toàn bộ thân thể không tự giác bắt đầu vô ý thức run rẩy.
Hai tay ôm chặt cánh tay, run lẩy bẩy, muốn vận chuyển thuộc tính nguyên khí hỏa nhưng trong nháy mắt liền bị dập tắt, hắn nhanh chóng suy sụp tinh thần.
Năng lượng linh hồn nơi này quá mức nặng nề, năng lượng linh hồn tứ phẩm sơ cấp như hắn căn bản không đáng chú ý!
Tâm thần rung động giống như chịu phải cự ép ngập trời phô thiên mà tới, Tô Dật giống như bị Vạn Nhận sơn hung hăng giẫm dưới lòng bàn chân!
Đoan Mộc Tiểu Mạn lại khác, dường như nàng đang rất hưởng thụ nhiệt độ thấp tới cực hạn như vậy, Tô Dật run giọng hỏi.
- Sư phụ, nơi này là nơi nào?
Đoan Mộc Tiểu Mạn không nói lời nào, đôi mắt lóe ra ánh sáng, trong giây lát liền nhìn tuyết dưới một gốc cây khổng lồ.
Trong ánh mắt nàng bắn ra hàn quang, tóc dài đen nhánh tung bay trong tuyết trắng mịt mùng.
- Hô!
Tuyết lớn tràn ngập mọi nơi giống như vòi rồng, gào thét bao vây Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Tô Dật quá sợ hãi, thời điểm chuẩn bị đưa tay, hai tay liền bị gió cắt tới đau nhức, hắn vô cùng kinh hãi.
- Thân thể Kim Cương của mình lại như không có sức chống cự ở nơi này? Đây rốt cục là đâu?
Tuyết tinh màu trắng bạc, bay lả tả, không ngừng lướt quanh Đoan Mộc Tiểu Mạn, quanh thân tràn ngập thần huy.
- Xuy xuy!
Ánh sáng hừng hực vô tận, nhưng tinh linh quay chung quanh Đoan Mộc Tiểu Mạn, như lục lạc không ngừng xoay tròn, rất lâu không rời.
- Đinh đinh!
Băng tinh xoay tròn càng lúc càng nhanh, có một lần ngưng kết chung quanh Đoan Mộc Tiểu Mạn, lại cùng một lúc đó giống như thép chùy vạn thiên nhanh chóng đánh xuống.
- Ầm ầm ầm!
- Ầm!
Trong lúc đó, cả đống tuyết nhanh chóng hạ xuống, vang lên tiếng động cực lớn.
Vô số tiếng nổ vang lên, thác tuyết tràn ngập khắp nơi, che khuất bầu trời tạo nên một bức tường ánh sáng màu trắng thật lớn.
Nửa ngày sau, chỗ tuyết rơi dưới cây xuất hiện một đầm nước trong suốt hình tròn, hiện ra ánh sáng thanh tịnh trong suốt, hơi bốc lên.
Cho dù cách xa, Tô Dật cũng có thể cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo của nước này, không hề tầm thường, quả thật thấp tới mức khiến người ta phải căm phẫn.
Nếu một chân bước xuống sẽ trực tiếp bị phế bỏ.
Thất thần nhìn chằm chằm hàn thủy màu trắng phía xa, Tô Dật vẫn không hiểu vì sao Đoan Mộc Tiểu Mạn lại muốn dẫn hắn đi tới nơi này, cũng không dám tùy tiện tiến lên.
Trước mặt bán bộ Nguyên Thiên Đoan Mộc Tiểu Mạn, Nguyên Hoàng cảnh như hắn chỉ như con chuột nhỏ, cái gì cũng không biết, tới đâu cũng đều ngạc nhiên!
Chỉ trong chốc lát khiến Tô Dật bắt đầu không chống đỡ nổi, hít sâu một hơi.
Chợt ngưng kết thủ ấn, ánh mắt Tô Dật khẽ động, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, khí tức Kim Long khẽ phun lên tứ chi thân thể, nhưng vẫn không thấy tốt hơn.
Ngược lại bởi vì tốc độ nguyên khí lưu động tăng tốc, từng luồng khí lạnh thừa cơ theo kinh mạch rộng lớn chảy vào tâm thần tứ chi, tăng thêm hàn ý.
- Tê tê!
- Đây rốt cục là nơi nào? Sao lại cổ quái như thế?
Bóng hình xinh đẹp của Đoan Mộc Tiểu Mạn cách đó không xa khẽ nhúc nhích, thoáng trở lại bên cạnh Tô Dật, từ tốn nói.
- Nơi này là Táng Thiên Hàn Địa!
Lúc này lông mi cùng lỗ tai Tô Dật đã nổi lên tuyết hoa trong suốt, trắng lóa như tuyết.
Thân thể phát run nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn nghiêm trang, có chút do dự nói.
- Nơi này là chỗ vô số tổ tiên Ngự Thiên cung ngã xuống, tất cả năng lượng linh hồn cường giả đều sẽ sớm biết được cái chết của mình, tới lúc đó bọn họ sẽ đi vào Táng Thiên Hàn Địa, trả lại chút năng lượng linh hồn cuối cùng cho Ngự Thiên Xuyên.
- Một thân tu vi của bọn họ đều do Ngự Thiên Xuyên ban cho, cho nên thời điểm trở lại cũng lựa chọn biếu tặng tu vi cho Ngự Thiên Xuyên! Đây là tín niệm của người Ngự Thiên cung!
Vừa dứt lời, trong mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn hiện lên một chút tang thương, nỉ non nói:
- Sư tôn của ta cũng chết ở nơi này!
Tuyết trắng dày đặc khắp bốn phía, vô tận kình phong thổi mạnh khắp trời, Tô Dật vô cùng kinh hãi.
- Đây là nơi Lịch Đại Chưởng Môn quy hồn!
Tô Dật trong gió tuyết không khỏi giật mình, nơi này lại là chỗ cao nhất Ngự Thiên Xuyên, khó trách lại rét lạnh như thế.
Cộng thêm đây là nơi các đời cường giả quy tịch, quanh năm suốt tháng chồng chất, đồng thời năng lượng linh hồn lắng đọng, thuộc tính nguyên khí thủy cũng tràn ngập tới tình trạng không thể cứu vãn.
Nghĩ tới đây, Tô Dật không tự giác tới gần nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Nghiêng mắt liếc nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, phát hiện trên người nàng thế mà lại không có chút băng tinh nào.
Băng tinh lăng không xoay tròn luôn duy trì khoảng cách nhất định với Đoan Mộc Tiểu Mạn, không gần cũng không xa, như chân khí hộ thể không ngừng xoay chung quanh.
- Sư phụ, vì sao người lại dẫn ta tới nơi này?
Tiếng nói hơi dừng lại, cước bộ Đoan Mộc Tiểu Mạn đạp mạnh lên trước, lập tức thủ ấn biến hóa, từng thủ ấn như có thể khiến không gian vặn vẹo.
Phong tuyết đầy trời trong nháy mắt ngừng giữa không trung, thời gian vào lúc này dường như dừng lại.
Trong lòng Tô Dật khẽ động, kinh ngạc nói:
- Thật lợi hại!
Mắt lộ ra kính ý, tay Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ ấn, lần nữa tuyết rơi không ngớt.