Chương 1722
Đây chính là nơi năm đó ta lĩnh ngộ Thiên Sương Thần Tuyết!
Lúc này Tô Dật đã bắt đầu dần đắm chìm trong lạnh lẽo cực hạn, lời nói nhẹ nhàng của Đoan Mộc Tiểu Mạn chảy vào trong tai hắn.
- Thiên Sương Thần Tuyết ấn trên cơ sở lĩnh vực không gian, chỉ có cường giả Nguyên Vực cảnh mới có thể lĩnh ngộ ra năng lực không gian! Nhưng phẩm chất linh hồn ngươi đã tới cảnh giới tầng năm, nhiệt độ Táng Thiên Hàn Địa không đủ để ngươi chết ngay tức khắc! Ngươi hoàn toàn có thể khiêu chiến một chút trong tình trạng thuộc tính nguyên khí thủy dư thừa này, lĩnh ngộ hồn kỹ của chính ngươi!
- Không đủ để chết ngay tức khắc, nhưng ta sẽ chết!
Thiết Hồn Mạch tức giận nói.
Tâm thần thay đổi, Tô Dật lắc đầu nói:
- Sư phụ, chẳng lẽ người không tự mình dạy ta hồn kỹ sao?
Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ nhíu mày, trong tay xuất ra một chưởng ấn, nguyên khí màu xanh lam theo hai tay trong nháy mắt hóa thành từng tàn ảnh thật dài.
Bóng dáng lướt qua, quanh không trung trong nháy mắt nổi lên một cơn gió lốc lạnh thấu xương, trực tiếp róc ra mấy chục khe rãnh như róc thịt nhìn thấy mà giật mình.
Thuận tay lau nhẹ một cái, Đoan Mộc Tiểu Mạn ở giữa như không hề dính dáng tới phong tuyết bao trùm.
Giống như một đóa hồng mai ngạo nghễ trong tuyết, ngoái nhìn Tô Dật đang vô cùng nghiêm nghị, thấp giọng nói.
- Năng lực không gian chỉ thuộc về chính mình, mỗi một cường giả đỉnh cấp đều có không gian của riêng mình. Hồn kỹ cũng như vậy, nếu ta dạy ngươi hồn kỹ người Ngự Thiên cung có thể nắm giữ, ngươi lấy gì mà tranh cùng người khác? Ngươi còn có lòng tin với Thiên Phong Bài Vị chiến sao?
Câu nói này giống một tiếng chuông đánh vào trong lòng Tô Dật, khiến ngạo khí cùng hùng tâm muốn chiến thắng như liệt diễm sôi trào bên trong.
Lúc này, bên tai lại truyền tới thanh âm nhàn nhạt của Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Ngộ tính của ngươi không tệ, nhưng thời gian không còn nhiều, chỉ có thể áp dụng biện pháp cực hạn thế này mới có thể sáng chế hồn kỹ thuộc về chính ngươi!
Tô Dật hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu.
- Thuộc tính nguyên khí hỏa của ngươi cao hơn, vốn nên cùng thuộc tính hỏa chống cự hàn khí, nhưng tu vi linh hồn của ngươi vẫn quá thấp, sẽ phản tác dụng! Ngươi có thể thử dung nhập hoàn cảnh này, cảm thụ nguyên khí thủy trong không khí!
Sau đó dưới sự dạy bảo của Đoan Mộc Tiểu Mạn, dưới lòng bàn chân bắt đầu ngưng kết vòng xoáy, vận chuyển thuộc tính nguyên khí thủy.
Nguyên khí màu xanh lam từ đầu ngón tay nhanh chóng gào thét mà ra, uyển chuyển như sợi tơ quấn đầy quanh thân Tô Dật.
- Nếu so sánh lại, dùng nguyên khí thủy ngược lại có thể thích ứng với hoàn cảnh ác liệt này, sư phụ nói quả không sai!
Tô Dật vui vẻ nói.
Nhanh như vậy đã bắt đầu, trên mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn lộ ra vẻ khen ngợi nhìn Tô Dật, gật đầu nói.
- Hàn trì bên kia là chỗ ta từng tu luyện! Trong đó chính là do ta dẫn nước từ Huyền Âm Ngũ Hành Trì tới, nhiều năm tạo thành một mảnh hàn băng.
Tô Dật nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, trong lòng nháy mắt xuất hiện chút suy nghĩ không tốt, sợ hãi nói ra:
- Sư phụ, không lẽ người muốn ta qua…?
Chỉ chỉ mảnh hàn thủy này, Đoan Mộc Tiểu Mạn không nói gì thêm, khẽ gật đầu:
- Không phải ngươi cũng từng trải qua Hỏa sơn sao, hàn thủy trăm năm này có gì đáng sợ?
Cổ họng liên tục chuyển động, Tô Dật chỉ đứng ở bên trong băng tuyết ngập trời đã chịu không nổi, giờ lại ngâm vào, đây chẳng phải là muốn chết sao?
Mặt Tô Dật lộ vẻ sầu khổ, Đoan Mộc Tiểu Mạn nghiêm nghị điểm một cái trên trán Tô Dật, lắc đầu nói.
- Không có tu luyện cực hạn khó thành đại khí! Cho ngươi tối đa là một ngày để thích ứng nơi này, thời điểm ta trở lại ngươi nhất định phải ngâm vào trong hàn trì ba ngày!
- Sư phụ, người muốn đi đâu?
Tô Dật hơi kinh hãi, bật thốt lên.
Bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ của Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ động, chậm rãi dạo bước tới bên đỉnh núi, nhìn Ngự Thiên Xuyên xinh đẹp hiện ra trước mắt, buồn bã nói.
- Ta muốn đi tìm người mà ngươi nói!
Tô Dật thở dài một hơi, vẫn không khuyên được Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Ngẫm lại, Đoan Mộc Kình Thiên cũng đã rời đi hơn một trăm năm!
Nhìn qua bóng lưng dụ hoặc của Đoan Mộc Tiểu Mạn, vòng eo linh động nhẹ lướt qua, Tô Dật kiên nghị nói.
- Được! Đi tới Man Yêu rừng rậm, đồ nhi có một chuyện muốn nhờ!
- Chuyện gì?
- Thánh Sơn vẫn luôn ở tại Man thành, cũng là bên cạnh Man Yêu rừng rậm, ta ra đời trong một thành nhỏ! Nếu như tiện có thể giúp ta tới xem thử Thánh Sơn rốt cục đang làm cái quỷ gì? Đây cũng là tâm nguyện của gia gia, người vẫn rất lo cho an nguy của Man thành!
Đoan Mộc Tiểu Mạn trầm ngâm một lúc, nặng nề nói:
- Ta biết rồi!
Sau đó vòng xoáy băng màu xanh lam linh động xuất hiện dưới chân, bóng hình xinh đẹp, thân thể nhỏ bé lăng không.
Hai tay quét ngang, chân dài thon ngọn nhẹ nhàng điểm về sau một cái, vẻ ra một đường vòng cung cực kỳ vũ mị trên không trung, biến mất bên trong bầu trời mênh mông.
- Ta nhất định sẽ lĩnh ngộ hồn kỹ!
Tô Dật rống to về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn rời đi.
Từng trận âm ba khiến phong tuyết đầy trời tạo ra từng cơn sóng gợn.
- Tốc tốc!
Tuyết tinh bay thấp, đôi mắt đẹp của Đoan Mộc Tiểu Mạn ở bên bờ vực cụp xuống, nghe thấy Tô Dật nói câu này, nhất thời khóe miệng khẽ cong.
Sau đó đôi mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn nhướn lên, thân ảnh không ngừng nhảy nhót giống như thuấn di.
Tiếp theo chỉ trong chớp mắt đã tới nơi khác, khó có thể trông thấy tàn ảnh, không thể phóng đoán bóng người.
- Haiz!
Sau khi Đoan Mộc Tiểu Mạn rời đi, trong lòng Tô Dật nhất thời có chút cảm giác vắng vẻ, quay người nhìn chằm chằm hàn trì lộ ra bạch khí, suy nghĩ xuất thần.
- Tiểu tử, mỹ nhân đi rồi, chẳng lẽ không còn tâm tư luyện công?
Thiết Hồn Mạch nhìn Tô Dật nói đùa, vẻ mặt có chút chế giễu.
Tô Dật cúi đầu, lông mi tràn ngập vẻ ngưng trọng, nói.
- Cái thế giới này càng ngày càng lớn hơn so với ta nhìn thấy, lão Thiết, đã một trăm năm trôi qua, nếu người kia không phải Đoan Mộc Kình Thiên thì làm sao đây? Hoặc có thể là Đoan Mộc Kình Thiên nhưng nàng không cứu ra được thì sao?
- Một trăm năm cũng không phải lâu, mở một con mắt nhắm một con mắt đã qua!
Tô Dật liếc một cái thật gắt, chóp mũi phun ra hơi nước trắng xóa.
- Thế nhưng đối với võ giả mà nói, một trăm năm cũng có thể là cả đời! Nếu cả một đời ta không gặp được Uyển Nhi muội muội, hoặc không gặp được Vân Tinh thì sẽ có cảm giác gì?
Nghĩ tới đây, Tô Dật lấy dũng khí tới gần hàn thủy.
Bên trong vẫn lóe ra từng chút ánh sáng trắn, bóng loáng long lanh.
Tô Dật lập tức ngồi trên mặt đất, nhìn chính mình phản chiếu trên mặt nước, trong con ngươi đen nhánh lộ ra kiên nghị vô tận.
Nhắm chặt hai mắt mỉm cười, khổ sở nói:
- Vậy sợ rằng ta sẽ khổ sở tới chết!
Nhìn vào trong tâm thần, lãnh ý rót vào trong kinh mạch, Thiên Nguyên Yêu Hồn giống như ánh mặt trời sưởi ấm bốn phía.
Ngồi ngay ngắn bên trong là một nữ tử khuôn mặt diễm lệ, vóc người nóng bỏng, bờ môi đỏ hồng mang theo chút dã tính cùng yêu mị.