Chương 1723
Ánh mắt ân cần bắn về phía Linh Thiên Tuyết bên trong Thiên Nguyên Yêu Hồn, nhìn thấy nàng bình yên vô sự dốc lòng tu luyện, nhất thời gánh nặng trong lòng Tô Dật được giải thoát.
Trong lòng không tự giác xuất hiện dòng nước ấm, Tô Dật sờ lên mũi, khóe miệng khẽ xuất hiện một nụ cười nhạt.
Thiên Tuyết vẫn luôn ở bên cạnh hắn, ngẫm lại đây cũng là an ủi nhỏ nhoi khi trải qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm.
Mắt nheo lại, khóe mắt có chút run rẩy, chậm rãi thở ra một hơi.
- Hô!
Lập tức trong lòng bàn tay Tô Dật bắt đầu ngưng tụ thủ ấn quỷ dị, thanh âm to khỏe không ngừng phát ra giữa cổ họng.
- Hỏa sơn cũng đã trải qua, ta lại sợ không phá được hàn thủy này sao?
Tô Dật gầm thét.
Chợt khi thanh âm to lớn của Tô Dật vang ra, hắn liền đứng dậy.
- Bịch!
Thân hình cao lớn, Tô Dật giống như Kình Long tiến vào biển, đột nhiên ngã ầm vào trong nước.
Mạnh mẽ lặn xuống dưới nước, trong nháy mắt tạo nên chấn động ngập trời, tuyết hoa bay lả tả bỗng nhiên dừng lại!
Trên bầu trời, thuộc tính nguyên khí hỏa như bị dẫn dắt, đột nhiên phô thiên cái địa tràn về phía hàn thủy.
- Chẳng lẽ ngươi không thể nói với ta một tiếng sao? Lạnh quá!
Thiết Hồn Mạch điên cuồng gào rú trước huyền quan, gắt gao nhìn chằm chằm nhiệt độ toàn thân của Tô Dật chớp mắt hạ xuống đến cực hạn.
Thiết Hồn Mạch đang trong luân hồi cực kỳ yếu ớt, liền rùng mình một cái.
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng gào thét của Thiết Hồn Mạch, lúc này thần thức của Tô Dật đã quan bế toàn bộ.
Vừa mới tiến vào, hàn khí ở mọi nơi cùng thuộc tính nguyên khí thủy màu xanh thẳm trong nháy mắt vọt vào trong kinh mạch của Tô Dật.
Như muốn đóng băng mọi thứ có nhiệt độ, băng tinh nho nhỏ nhanh chóng leo lên mạch máu cùng kinh mạch của hắn.
Máu đỏ tươi từ màu đỏ chuyển thành lam, trên đó còn kết một tầng băng thật mỏng, lộ ra màu hồng nhạt, vô cùng khủng bố.
- Rầm!
Tiếng trái kim kịch liệt như chuông vang vang trong hàn trì, quần áo bị nước thấm ướt dính sát trên da thịt Tô Dật, như có như không lộ ra cơ bắp cứng rắn.
Toàn thân hắn hiện ra ánh sáng màu lam, bị thuộc tính nguyên khí thủy gắt gao bao trùm đã hoàn toàn không thể nói chuyện, thủ ấn cứng ngắc, ngay cả một chút ấn quyết thành hình cũng không làm được.
Bên trong kinh mạch rộng lớn phun ra thuộc tính nguyên khí vô tận, nguyên khí không ngưng dao động điên cuồng chạy về phía Thái Hư Thần Hải cùng Thiên Nguyên Yêu Hồn.
Tô Dật cật lực giữ vững tâm thần, mày kiếm dựng đứng, sức mạnh Đế Tước cùng Kim Long phía sau dần dần dâng lên, bên tai vang lên thanh âm của Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Dùng linh hồn cảm ngộ thuộc tính nguyên khí thủy tồn tại trong thiên địa, lĩnh ngộ hồn kỹ thuộc về chính ngươi, có như thế ngươi mới có thể bước chân vào con đường cường giả chân chính!
- Tê tê!
Thân thể không ngừng phát run bốc lên hàn khí như ẩn như hiện, thanh âm nước chảy vẫn vang vọng không dứt, Tô Dật đứng ở trong đó, dứt khoát ngồi xuống, nhắm chặt hai mắt.
Ngự Thiên Quyết đang không ngừng vận chuyển trong óc, khóe miệng Tô Dật khẽ nhúc nhích, tựa như đang lặp lại khẩu quyết Ngự Thiên Quyết.
Hai chân xếp bằng trong hồ nước, đã tiến vào giai đoạn ngộ hiểu quên mình, trầm thần ngưng khí, quên đi thời gian lưu động cùng không gian ác liệt.
Thiết Hồn Mạch trong cơ thể kinh ngạc phát hiện ao nước màu xanh thẳm trước mắt vậy mà dần dần bắt đầu có quy luật dao động, từng tia thuộc tính nguyên khí nhỏ xíu từ trong nước hồ bốc lên, vờn quanh Tô Dật.
Chấn kinh cùng mừng rỡ xuất hiện trên mặt Hồn Mạch, Thiết Hồn Mạch bị đông cứng cười khan nói.
- Ngộ tính của tiểu tử này thật đúng không phải bình thường! Nhanh như thế hắn đã nắm giữ phương pháp thích ứng hàn thủy này!
Lập tức thở dài một hơi, bẻ bẻ cổ, bàn tay gầy guộc khoác lên trước huyền quan, Thiết Hồn Mạch sâu thẳm nói ra.
- Được rồi, năng lượng linh hồn dư dả như thế cũng không nên lãng phí, ta cũng phải nắm chặt luân hồn! Nhanh chóng sớm ngày giúp đỡ tiểu tử này!
Nửa ngày sau, ao nước dừng vang động, băng tinh từ trên trời hạ xuống nhẹ nhàng rơi trên hàn trì.
Bởi vì được hơi nước bảo hộ, băng tinh thủy chung cách Tô Dật một tầng.
Chỉ trong chốc lát, thuộc tính nguyên khí thủy trong suốt đúc thành một vòng ánh sáng trong suốt trên đỉnh đầu Tô Dật.
Trên đó tràn ngập quang văn, giống như một khối ngọc thô tốt nhất trong thế giới trắng phau mê mang, thần huy dập dờn.
- Hô hô!
Kình phong tràn ngập, tuyết lớn khuynh thiên.
Trong thế giới vô tận chỉ có Tô Dật mười bảy tuổi đang xuất phát tiến về con đường cường giả chân chính, chịu đựng đau đớn người thường không thể chịu nổi.
Cùng một thời gian, Đoan Mộc Tiểu Mạn rời khỏi Táng Thiên Hàn địa, bóng hình xinh đẹp cực nhanh giống như cầu vồng.
Sơn phong mãnh liệt gào thét bên tai, kình sóng vô cùng mãnh liệt khiến quần áo Đoan Mộc Tiểu Mạn dính sát vào người, phác họa ra vòng eo thon dịu dàng, một nắm tay có thể giữ.
Dáng người nhẹ nhàng chuyển động trên không trung.
Thân ảnh như điện, đột nhiên biến mất ở giữa thiên quỷ dị dao động bên trong Táng Thiên Hàn Địa.
Thiên Đan Trai, thánh địa đan dược Ngự Thiên cung.
Sau khi hai vị trưởng lão Mặc, Hồng dẫn theo Lý Thi Nhiên đi vào trong sảnh Thiên Đan Trai, đệ tử luyện đan ở ven đường đi qua đều sớm nghe thấy chuyện ở thi đấu Ngự Thiên Hồn.
Lúc này thấy hai vị chưởng đan cự phách tự mình dẫn Lý Thi Nhiên vào Ngự Thiên cung, có thể thấy được địa vị của nàng sau này ở Thiên Đan Trai.
Thi thoảng có mấy đệ tử vây lại một chỗ châu đầu ghé tai, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lý Thi Nhiên.
Trong ánh mắt đỏ bừng tràn ngập hâm mộ cùng ghen tỵ, giống như mắt thỏ.
Vừa tiến vào đại sảnh, Lý Thi Nhiên có chút không biết làm thế nào liền hạ thấp người quỳ xuống với hai vị trưởng lão Mặc, Hồng, thanh âm uyển chuyển truyền ra.
- Hai vị sư tôn, ta chỉ có phẩm chất bán bộ thiên phẩm linh hồn, Thi Nhiên tự biết mình không xuất chúng, may mắn có Tô Dật đại ca mới có thể được hai vị sư tôn ưu ái, Thi Nhiên vô cùng cảm kích.
Hai vị trưởng lão Mặc Hồng nhìn nhau, khóe miệng xuất hiện nụ cười khổ, Mặc trưởng lão lắc đầu, hòa nhã nói:
- Ngươi đứng lên trước đi, Thi Nhiên!
Thấy Lý Thi Nhiên vẫn không đứng dậy, Mặc trưởng lão có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Hồng trưởng lão, nói khẽ:
- Nàng có chuyện gì sao?
Hồng trưởng lão liếc nhìn mấy tên đệ tử luyện đan ngoài cửa, ánh mắt nhìn nhau, mấy tên đệ tử bị nhìn có chút xấu hổ, nhanh chóng rời khỏi hành lang, không hề dừng lại.
- Hừ!
Uống một ngụm trà, Hồng trưởng lão bắn ánh mắt đã hiểu về phía Mặc trưởng lão, nói nhỏ:
- Hai người chúng ta tới bây giờ vẫn không thu đồ đệ, Thi Nhiên chính là đệ tử luyện đan sau cùng, những tên ngốc ngoài cửa đợi nhiều năm như vậy cũng không có danh phận, trong lòng bọn họ tất nhiên không dễ chịu, oán khí tự nhiên sẽ rơi vào trên người Lý Thi Nhiên!
Liếc qua một chút liền bị Hồng trưởng lão nhìn ra cảnh giới, sắc mặt Lý Thi Nhiên rũ xuống, lông mi thon dài chớp động, nhếch đôi môi.
Được nhắc nhở như thế, Mặc trưởng lão liền sáng tỏ, một linh hồn từ trong tay đánh về phía cửa phòng.