Chương 1724
Ầm!
Cửa phòng bị mạnh mẽ đóng lại, Mặc trưởng lão mỉm cười hiền hòa xoay người, nhẹ nhàng đỡ Lý Thi Nhiên dậy, hơi thân mật nói.
- Đứa nhỏ này rất thiện tâm, còn biết cố kỵ những cảm nhận kia.
Lý Thi Nhiên nghe vậy càng không dám ngẩng đầu lên, trong lòng nàng vẫn cho rằng bằng vào tu vi của mình là không thể thành đệ tử quan môn, khuôn mặt đỏ bừng một mảnh, càng thêm không biết nói thế nào cho phải.
- Ngươi không cần lo lắng, hứa hẹn với Tô tiểu tử là một chuyện, những năm gần đây quả thật chúng ta không thu đồ đệ! Ngươi tâm tính thiện lương, luyện đan nhất mạch ngoại trừ có yêu cầu về phẩm chất linh hồn, tâm tính thuần khiết thông tuệ càng quan trọng hơn, đan dược có thể cứu người cũng có thể hại người, nếu như bản tính xấu xa, nóng lòng cầu thành đều khó khăn luyện được đan dược thượng thừa, ngược lại thành hại người.
Đầu Lý Thi Nhiên nhẹ nhàng ngước lên, nhìn nhị vị sư tôn, tâm tình khẩn trương dần dần hòa hoãn.
Hồng trưởng lão ngồi một bên nhắm mắt lại chậm rãi gật đầu, phất ống tay áo một cái, nhẹ nhàng đứng lên nói.
- Huống chi, ngươi là người tốt nhất hợp thành Ngự Thiên Thần Đỉnh.
- Ầm!
Vừa lúc đó, người ngoài cửa lập tức thì bị một luồng sóng lớn tinh thần hung mãnh đẩy ra, hàn khí thông suốt chỉ một thoáng dũng mãnh tiến vào, uy áp lạnh thấu xương tràn ngập ở ba trong lòng người khác.
Ba người sắc mặt khẽ biến, theo phương hướng hàn khí tiến vào, ánh mắt phóng qua, lập tức chấn động vô cùng.
- Cung chủ, đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa!
Người tới từ Táng Thiên Hàn Địa Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Sa mỏng trắng như tuyết sa bao phủ đường cong uyển chuyển, một đôi chân ngọc thon dài nhẹ nhàng bước, sắc mặt lạnh lùng đi vào bên trong chính sảnh.
Đi thẳng đến vị trí trên cùng, chân phải bắt qua chân trái, hai chân dài trắng như tuyết mờ ảo được phơi bày, vô cùng quyến rũ.
So với người nội liễm như Lý Thi Nhiên, lại thiếu một phần thành thục, hơi có chút ngây ngô, nhìn dáng dấp Đoan Mộc Tiểu Mạn thành thục đoan trang, Lý Thi Nhiên nhìn một cách say mê.
Lãnh ý trải ra, tay Đoan Mộc Tiểu Mạn chống căm, tinh tế đánh giá Lý Thi Nhiên cùng nhị vị trưởng lão.
- Thời gian cấp bách, nói qua cùng Thi Nhiên sao?
Hồng trưởng lão bước lên trước, thân thể gầy nhom trong trường bào rộng lớn hơi cong xuống, cung kính nói.
- Vừa mới nhắc tới, đang chuẩn bị nói rõ ràng tỉ mỉ.
Vừa dứt lời, tay Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ giơ lên, hai cánh tay khoanh lại, lần nữa đưa mắt nhìn Lý Thi Nhiên phía dưới cảm xúc có bất an.
- Thi Nhiên, ngươi có thể thôi động Tử Diễm Hồn Đỉnh, cũng là ngươi có duyên phận khá lớn, Thanh Diễm Âm Đỉnh nhất mạch tích trữ ở Ngự Thiên Cung ta, Tử Diễm Hồn Đỉnh lại ở bên trong Bộ tộc Lý thị của ngươi, ngươi biết vì sao không?
Lý Thi Nhiên ngước lên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, có chút mong chờ.
- Lý thị khinh khi Ngự Thiên Cung, không phải không có nguyên nhân, Ngự Thiên Cung xây cung lần đầu, người đảm nhiệm cung chủ cùng tộc trưởng Lý thị vốn cùng chung nghiên cứu hồn thuật. Có một ngày, cung chủ ta bái phỏng Bộ tộc Lý thị, hai người cơ duyên xảo hợp vừa thấy như gặp cố nhân, hai người chung sức hợp tác luyện đến Thanh Tử Nhị Đỉnh, chuẩn bị đem ra bên ngoài hợp hai thành một, kiểm chứng tình nghĩa vĩnh cửu của hai bên. Vì thế hai Nhị Đỉnh này rót vào Thủy Giáng Thiên Tinh cùng một phần năng lượng Ngự Thiên Quyết.
Lời nói của Đoan Mộc Tiểu Mạn chớp mắt làm cho hai mắt Lý Thi Nhiên tỏa sáng, thì ra từ lúc mấy ngàn năm trước, bộ tộc Lý thị đã quen biết Ngự Thiên cung, Nhị Đỉnh lại là kết quả hai bên hợp tác.
Hơi thở phập phồng bất định, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức vì khẩn trương mà đỏ bừng, Lý Thi Nhiên hít hít mũi ngọc, cơ thể hơi nghiêng về trước nói:
- Sau đó thì sao, cung chủ?
Thoáng yên lặng, trong mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn hiện lên một tia đáng tiếc, bất đắc dĩ nói.
- Người tu luyện, ai cũng có tâm khí cao ngạo, tự nhiên sụp đổ, mỗi bên mang theo tâm huyết trở lại tông môn của chính mình.
Nguyên do Đoan Mộc Tiểu Mạn nói cũng có chút mập mờ, Lý Thi Nhiên tự nhiên biết thời gian xa xưa, ai đúng ai sai cũng đều không chính xác, nghe xong cổ họng nhấp nhô, thở phào một hơi.
- Thảo nào, gia gia bọn họ luôn nhắc tới Ngự Thiên Cung, nhưng cũng mang vẻ khinh thường, hiểu lầm khó giải, đời đời truyền thừa, không biết hại nhiều bao nhiêu đệ tử ưu tú!
Vòng eo thon thả nhẹ nhàng vặn vẹo, hai chân thon dài nhẹ nhàng nhịp trên đất.
Hai tay khoanh trước ngực, một vòng to lớn hiện rõ trước người, trong không khí nhiệt độ vô hình tăng lên không ít.
Nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn không dời mắt, Lý Thi Nhiên cũng không tự chủ hơi sững sờ.
Chợt tựa cúi đầu nhìn xuống, thấy áo lót trước người lộ rõ, thoáng mang theo xấu hổ thẹn thùng.
- Cho nên, đến thế hệ của ngươi muốn đem Ngự Thiên Thần Đỉnh trong truyền thuyết thực hiện, chuyện này không phải ngươi không thể!
Khuôn mặt xinh đẹp của Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng co lại, ánh mắt kiên nghị như một cây đao sắc bén định trên người Lý Thi Nhiên.
- Ngươi dựa vào sức mạnh Ngự Thiên Quyết cùng Thiên Tinh tàn mạt, hy vọng ngươi có thể nắm thật tốt, không cô phụ ý tốt của tên… Tô Dật kia.
Nghiêng ánh mắt liếc nhìn nhị vị trưởng lão, nhận được ánh mắt an ủi, Lý Thi Nhiên khom người thật sâu, nhẹ nhàng nói.
- Thi Nhiên nhất định không phụ kỳ vọng!
Trước đó tỏ vẻ ngượng ngùng, khi nhắc tới Tô Dật, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đầy kiên định, Lý Thi Nhiên nhanh chóng hỏi.
- Cung chủ, Tô Dật đại ca có khỏe không?
Khi Tô Dật từ dưới Đoạn Kiếm hải trở về, tất cả thời gian đều ở cùng chỗ với Đoan Mộc Tiểu Mạn, dù người của Linh Nhạc Phong muốn gặp một chút cũng không được.
Thi đấu Ngự Thiên Hồn vừa kết thúc, còn không kịp tạm biệt hắn, lại không thấy tăm hơi đâu.
Lúc này Lý Thi Nhiên lấy dũng khí, mắt nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, trong con ngươi hiện rõ tình cảm thân thiết với.
- Hắn khỏe! Nếu ngươi muốn giúp hắn, mau sớm đem Ngự Thiên Thần Đỉnh xác nhập xuất hiện đi! Cần Thiên Khí Trai cung cấp cái gì cứ nói, trong thời gian ta không có ở đây, hai người quan tâm nàng ấy hơn.
Hai vị Hồng, Mặc trưởng lão trường bào hơi hơi run lên, khóe mắt khẽ động, trong lòng cuồn cuộn một tia kinh ngạc, sau đó vẻ mừng rỡ hiện rõ trên mặt.
Mấy chục năm rồi Đoan Mộc Tiểu Mạn chưa ra khỏi Ngự Thiên cung lại muốn đến lục lục tam châu nhất hải.
Tin tức nổ ra nhất định sẽ oanh động đỉnh cấp cường giả nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn kia, không biết những người đó sẽ làm gì.
- Cung chủ là vì Thiên Phong Chiến sao?
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhún vai một cái, đôi mắt đẹp híp lại, thản nhiên nói.
- Cứ xem như vậy đi! Ta hy vọng sớm ngày nhìn thấy thành phẩm.
- Ầm!
Một cơn kình phong đột nhiên hiện lên, những gợn sóng không khí đáng sợ bắt đầu tràn qua trung gian, giao thoa mờ nhạt chồng chéo.
Bên trong tia sáng hòa hợp, Đoan Mộc Tiểu Mạn cùng ánh sáng trắng giao thoa, không gian xung quanh bắt đầu gãy khúc văng tung tóe.
Bóng hình xinh đẹp ngưng động, một giây kế tiếp, Đoan Mộc như một điểm ánh sáng biến mất tại chỗ.
Còn chưa phục hồi tinh thần, bên trong ánh mắt Lý Thi Nhiên đầy vẻ kinh ngạc, lo sợ lùi bước về phía sau.
Một đôi bàn tay gầy guộc nhẹ nhàng để sau lưng Lý Thi Nhiên, chính là hai vị Hồng Mặc trưởng lão, hiền lành cười nói.
- Thi Nhiên, chúng ta bắt đầu đi!