Chương 1725
Không có Tô Dật cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn, Ngự Thiên Xuyên như lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Mỗi một ngày trước đó ở Trung Chấn tiền sơn rộn ràng không ngừng, đủ dạng tu luyện diễn ra, nào là thực hành, nghiên cứu, nơi nơi tràn ngập dược khí cùng linh khí.
Khi không có thi đấu Ngự Thiên Hồn thúc dục, lại trở nên yên tĩnh vô cùng.
Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng ở nơi cao, mặt cười hơi ngưng trọng.
Mắt nhìn đỉnh núi Ngự Thiên Xuyên cao vút trong tầng mây, linh khí tràn ngập, chỉ có Đoan Mộc Tiểu Mạn mới biết được, có một thiếu niên đang ở phía trên trải qua rèn luyện sinh tử.
- Năng lượng thiên tinh cuồng bạo, luồng sức mạnh thần bí không thể giữ nó lại, vì vậy nó mới bạo tẩu, cũng chỉ có phương pháp này mới có thể ngăn chặn Thủy Giáng Thiên Tinh bên trong cơ thể ngươi.
Hàng lông mi hơi rũ xuống, tay Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc đen phía trước, trong ánh mắt sâu thẳm hiện lên vài phần kiên quyết.
Ngực ngạo nghễ cao vút hơi hơi phập phồng, làn váy thổi lên thật cao, trước người một luồng không gian ánh sáng đen nhánh mạnh mẽ sinh thành.
- Xuy xuy!
Nghĩ đến địa phương chuẩn bị đi, sóng mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn lưu chuyển, vẻ đau thương cùng chờ mong đồng thời hiện lên.
Trong làn sóng xanh, chỉ còn lại vết nứt không gian được bao quanh bởi hồ quang điện, nhìn lại đỉnh chóp Ngự Thiên Xuyên lần nữa, thần tình Đoan Mộc Tiểu Mạn dần trở nên thản nhiên.
Đoan Mộc Tiểu Mạn lại một lần nữa biến mất trong linh khí thiên địa, chỉ có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong gió.
- Tô Dật, chờ ta trở lại!
Man thành, bởi vì Tô gia rời đi mà bầu không khí nơi này trở nên yên tĩnh không ít.
Ngày xưa thành nhỏ luôn ồn ào náo động, năm thế lực cùng phân cao thấp ngoài sáng lẫn trong tối, cũng theo Tô gia rút lui mà trở nên mất hết hào hứng.
Trong thành vẫn linh lung như cũ, mặc dù Man thành không được rộng lớn như Cửu Tinh Thành nhưng lại có sự vui vẻ và thoải mái riêng.
Người xưa có câu rất hay, chim sẽ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, tiếp giáp với Man Yêu rừng rậm, khiến Man thành có vị trí địa lý trở nên khá đặc biệt.
Khắp Man Yêu rừng rậm đều có nhiều đội lính đánh thuê, cũng có cường đạo, vì bình thường nơi đây cung cấp trang bị, yêu đan cùng nguyên thạch cho các võ giả cùng tán tu,
Nắng gắt trên không, nhiệt độ nóng rực không gì sánh được, khí lãng cuồn cuộn từ bề mặt trái đất nhô ra, phảng phất kết thành một mặt trong suốt gió không lọt qua được.
Bên trong Man Yêu rừng rậm, bóng râm xanh thẳm che phủ, ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua bóng cây dày đặc, tạo nên điểm sáng lốm đốm, tạo cảm giác râm mát cho Man Yêu Thú đang bò trên mặt đất.
- Một lúc nữa chuẩn bị tiến lên!
Hơn mười người mặc trang phục mạnh mẽ, trên người mang theo vài phần huyết khí, bộ dáng bẩn thỉu của lính đánh thuê giữa khu rừng không ngừng chuyển động.
- Ùng ùng!
Có thể nghe được, nơi xa có rất nhiều Man Yêu Thú đạp gót sắt bắn vọt trong Man Yêu rừng rậm, giẫm đạp cỏ dại cao cở nửa người đổ rạp thưa thớt.
- Cộc cộc cộc!
Dường như Man Yêu Thú mặc cương giáp, trong mắt hiện lên hàn quang, đang ở bên trong Man Yêu rừng rậm đi tới bên này.
Trong rừng huyết khí khắp nơi, quanh năm Man Yêu Thú tụ tập, khí tức của chúng tràn ngập.
Suốt ngày cùng đàn thú va chạm, các lính đánh thuê cũng mang theo sát khí cùng dã tính ngất trời.
Một gã nam tử tráng kiện, trên khuôn mặt có một vết xẹo kéo dài đến tận cổ, ra hiệu cho mấy nam tử ở phía sau đừng lên tiếng.
- Xuỵt! Chờ đám ngu xuẩn kia vào rừng rậm, chúng ta liền toàn bộ đánh chết!
- Lão đại, xem ra có được một vụ làm ăn lớn.
Mấy tên nam tử phía sau vui tươi hớn hở ra mặt, trong mắt hàn quang bắn ra, đưa lưỡi liếm máu trên mũi đao nhọn.
Nam tử to lớn được xưng là lão đại tỏ ra vô cùng hưng phấn, ánh mắt dữ tợn vằn lên tia máu, hưng phấn như dã thú giết được con mồi vậy.
Mà ở nơi khác, Man Yêu rừng rậm chỗ vách núi, cũng có người đi qua vết tích.
- Hô!
Thiếu niên với thân hình mập mạp, lại cực kỳ lưu loát dọc theo vách đá bò lên.
Nhìn Man Yêu rừng rậm khắp nơi, trong nháy mắt hai mắt tỏa sáng, khuôn mặt béo ý đỏ bừng không ngừng run lên, chỉ về rừng rậm đằng trước nói.
- Đến rồi! Đến rồi! Rốt cuộc chúng ta cũng trở lại Man Yêu rừng rậm!
Nam tử mập mạp quay đầu nhìn phía sau không thấy bóng người nào, lại nhìn qua hai bên, lại nhìn phía trước.
Nơi xa, một bóng dáng nhẹ nhàng theo gió thổi qua, một nữ tử mặc bộ trang phục tím nhạt, đeo khăn che mặt, cười nhẹ nhàng nhìn lại.
- Ta mang ngươi bay trở về Man thành không tốt sao? Tội gì phải tự làm khó mình?
Thiếu niên mập mạp vỗ vỗ bụi đất trên người, bụng nhỏ hơi nhô lên, cười khúc khích chạy đến gần nữ tử.
- Lần này chúng ta lén chạy ra ngoài đấy, không thể để cho bà bà lại phát hiện, dọc đường dể lại nhiều vết tích, ta đã thiết kế xong rồi, thật vất vả mới đi tới nơi đây, không thể thất bại trong gang tấc được, Uyển Nhi muội muội!
Thì ra nữ tử mặc quần áo tím nhạt chính là Tô Uyển Nhi mà lúc đầu cùng Tô Dật ly tán, một thời gian dài không gặp gỡ, Tô Uyển Nhi cao lên không ít.
Nàng càng trở nên duyên dáng yêu kiều, mái tóc đen dài đến thắt lưng được buộc ngẫu nhiên bằng một sợi dây, đôi mắt lóng lánh sáng rực như những ngôi sao trên bầu trời.
Dáng dấp trổ mã ban đầu đã thấy quy mô, mặc dù trong bộ quần áo rộng thình như cũng khó mà che dấu dáng vẻ cùng tư thái mê người vốn có.
Hai tay che đôi môi đỏ mọng, Tô Uyển Nhi khẽ cười nói:
- Mập mạp ca ca, ta cũng có thể mang huynh phi lên vách đá, huynh không cần phải làm khó.
Nam tử mập mạp chính là Vương Thượng Vũ lúc đầu bị lão bà thần bí mang đi, Vương Thượng Vũ thở hồng hộc, sờ sờ gương mặt nói.
- So với Uyển Nhi muội muội, đến bây giờ ta vẫn còn là Nguyên Chân cảnh, Uyển Nhi muội muội trong vòng một năm, đột nhiên tăng mạnh, ta cũng không biết phải tới lúc nào tài năng mới tăng lên, đương nhiên phải nắm chặt tất cả cơ hội tu luyện khí lực!
Ánh mắt nhỏ tỉ mỉ cảm giác khí tức biến hóa của Tô Uyển Nhi, thở dài một hơi, Vương Thượng Vũ nói:
- Ta không cảm giác được tu vi của Uyển Nhi muội muội, rốt cuộc muội ở cấp độ nào?
- Phốc phốc!
Tô Uyển Nhi ngước cằm lên, nhìn đám mây nơi chân trời, nhàn nhạt lên tiếng:
- Bà bà nói ta đã là Nguyên Hoàng cảnh thất trọng.
Thân hình lui về sau một bước, Vương Thượng Vũ biểu tình kinh ngạc đến ngây người, từ trên xuống dưới cảm giác như bị dòng điện đánh qua.
- WOW, Uyển Nhi muội muội, thời gian hơn một năm, không ngờ lại tiến bộ lớn như vậy, lúc đầu ta còn muốn học võ thật tốt để bảo vệ muội, ta thật đúng là không biết lượng sức!
- Thượng võ ca, huynh đã rất nỗ lực, sau này đến lượt ta bảo hộ Thượng Võ ca.
Vương Thượng Vũ lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn, trong chớp mắt lại trở nên cực kỳ hài lòng:
- Tiến bộ của muội còn lớn hơn tên Tô Dật kia, ta đoán chừng nếu hắn nghe được, sẽ hài lòng chết mất.
Cái tên Tô Dật này là điểm cấm của Tô Uyển Nhi, lúc này Vương Thượng Vũ đề cập tới, trong mắt Tô Uyển Nhi ánh sáng có chút ảm đạm.
Tự biết hắn lỡ lời, Vương Thượng Vũ gãi gãi sau gáy, tỏ vẻ xin lỗi Tô Uyển Nhi.