← Quay lại trang sách

Chương 1726

Sau đó, Tô Uyển Nhi vỗ nhè lên vai Vương Thượng Vũ, nghiên đầu lên tiếng:

- Không có việc gì, chắc Tô đại ca đang ở đâu đó chờ ta, nói không chừng huynh ấy đã sớm trở về nhà, chúng ta đi đi, quay về nhà trước.

Mái tóc đen trước trán phất qua, Tô Uyển Nhi nhẹ giọng nói:

- Cũng không biết mấy năm nay Tô Dật ca trôi qua thế nào? Có khỏe mạnh không, có còn nhớ đến Uyển Nhi không?

Ngước đầu lên, khóe miệng Vương Thượng Vũ nhếch lên, nhẹ giọng nói:

- Ừ! Ta cũng về thăm cha mẹ ta một chút.

Xoay người, hai người nhanh chóng đi vào Man Yêu rừng rậm.

- Thượng Võ ca, sau khi qua Man Yêu rừng rậm trở về Man thành, cần phải xem lại thật kỹ một chút, Tô Dật ca có để lại vết tích hay không? Nếu như Tô Dật ca không ở Tô gia, chúng ta còn muốn dành thời gian tìm Tô Dật ca ở nơi nào.

Vừa đi, Tô Uyển Nhi nhẹ nhàng nói với Vương Thượng Vũ.

Vương Thượng Vũ khẽ gật đầu, chân mày nhíu lại, nhìn bóng dáng xinh đẹp trước người, Vương Thượng Vũ như có rất nhiều lời muốn nói cùng Tô Uyển Nhi.

Miệng há ra lại không thốt nên lời, hai tay nắm chặt, trong lòng thở dài.

- Sau này, có khả năng muội cũng không thể rời bỏ Vân Tiên tông, Uyển Nhi, sau này không biết có tìm được Tô Dật hay không, ít nhất để cho muội có thể trở lại Tô gia, nhìn Tô lão gia tử, đây là điều tuyệt vời nhất khi ta liều mạng mang muội ra ngoài.

Sau khi hai người bị lão bà thần bí mang đi cũng thật lâu chưa có trở lại Man thành.

Lúc trước, Vương Thượng Vũ cũng mấy lần muốn mang Tô Uyển Nhi trở về, nhưng đều kết thúc trong thất bại.

Lúc này có thể cùng Tô Uyển Nhi trở lại Man thành.

Mắt nhìn Man Yêu rừng rậm nơi xa, trong mắt Vương Thượng Vũ hiện lên một tia dứt khoát cùng chờ mong.

Hai tay xoa vào nhau, theo thật sát Tô Uyển Nhi, nhìn chằm chằm Tô Uyển Nhi trước nguwoif không ngừng lẩm bẩm, yếu ớt cười ngây ngô.

- Cộc cộc cộc!

Một nơi khác của Man Yêu rừng rậm, hơn mười thanh niên nam nữ mặc đồ thường thần võ phi phàm, cưỡi trên Man Yêu Thú tọa kỵ cao lớn chạy vội bên trong Man Yêu rừng rậm.

Vốn những Man Yêu Thú phủ phục ở chỗ tối, đều đã bị khí thế ngập trời dọa sợ hãi bỏ chạy, chỉ còn lại đám người linh đánh thuê mai phục.

Nơi xa, thú rống từng trận, khí tức yêu thú ngập trời, vì mai phục những người lính đánh thuê che giấu thật tốt.

- Lão đại, càng ngày càng gần, có muốn bắt bọn chúng hay không?

Những người đằng sau giơ trường thương trong tay thật cao, the thé nói.

- Lão đại, nhanh lên một chút, bọn họ muốn chạy!

- Xông lên!

Khi tông môn đệ tử mới vừa bước qua, lập tức mười mấy người như gió lốc lao ra ngoài.

Mang theo ánh mắt rực lửa, bọn chúng phóng vào người cưỡi Man Yêu Thú tọa kỵ to lớn, trong miệng lẩm bẩm, nói qua tiếng lóng riêng biệt của Man Yêu rừng độc.

Ngồi trên Man Yêu Thú tọa kỵ có mười mấy người, không nóng không vội.

Lạnh lùng nhìn lính đánh thuê đang thẳng tiến tới, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ.

Đại hán mặt theo giơ trọng chùy trong tay, hung tợn nói:

- Hãy để bảo bối lại cho lão tử, đồ đạc trên người giữ lại toàn bộ.

- Nguyên Hư cảnh lục trọng hơn bốn mươi tuổi, ở nơi rác rưởi này cũng đã xem như không tệ, đáng tiếc tuổi tác quá lớn, chẳng khác nào một phế vật!

Người đàn ông cầm đầu uy phong lẫm lẫm, mặc trường bào vàng óng với hoa văn bắt mắt, mắt hộ hiện lên vẻ uy nghiêm, Nguyên Hư cảnh bát trọng thực lực ầm ầm tràn ngập trong rừng.

- Nguyên Hư cảnh bát trọng!

Đại hán mặt thẹo mang theo vài phần khủng hoảng, nơi cổ họng chợt cuộn lên.

- Rốt cuộc các ngươi là ai?

Ánh mắt nam tử phía sau vừa tuyên bố ánh mắt hơi híp lại, phát hiện hơn mười thanh niên nam nữ này có tu vi cực cao.

Đội hình như vậy, tuổi tác như vậy, cũng chỉ môn phái lớn mới có thể có.

Chợt, tiếng cười như chuông bạc từ trên thân mình Man Yêu Thú tọa kỵ cao lớn vọng ra, một nữ tử có chút hiên ngang đùa bỡn tóc đen, khinh thường nói.

- Trầm Mặc ca, nơi Man thành chết tiệt này, không lục soát ra được Tô Dật, nhưng lại lục ra được một đám chó mèo.

Mà phía sau là nam tử với trọng chùy trong tay, búa lớn mạnh mẽ múa lượn, lạnh giọng nói:

- Muốn so búa với Lâm Thu Thánh Sơn, muốn chết phải không?

- Cái gì, Thánh Sơn? Các ngươi là người Thánh Sơn?

Người đàn ông mặt thẹo nghe Lâm Thu nói, càng khiếp đảm lạnh người hơn.

Một năm cũng sẽ không có lính đánh thuê mấy lần tiến đến Man thành, thấy đám người Trầm Mặc mặc thường phục, cho nên nảy sinh ra ác ý.

Cũng không biết người đến Man thành chính là đệ tử Thánh Sơn, lập tức như bùn nhão ngã vào lòng những người phía sau.

Hắn ta vội vàng đứng dậy, không kịp đáp lời, quay đầu liền hạ lệnh chạy trốn.

- Muốn chạy! Đừng có mơ!

Ánh mắt Trầm Mặc lóe lên hàn quang.

Chỉ một thoáng, mất thanh kiếm vàng lăng không cực nhanh, trong nháy mắt huyết vũ bay tán loạn, tay chân bị cắt đứt rơi đầy đất.

Kỳ thực, tên mặt theo có tu vi Nguyên Hư cảnh lục trọng, cũng không nhất định sẽ bị Trầm Mặc miểu sát.

Thế nhưng Thánh Sơn uy danh như núi lớn cắm thật sâu trong lòng mọi người, còn chưa động thủ, tâm hồn đã tan vỡ.

- Trầm Mặc sư huynh, sao lại khiến cho máu thịt be bét vậy chứ, thật bẩn thiểu!

Lưu Sảng Nhi lộ vẻ mặt ghét bỏ, nhìn bã vụn rơi đầy đất, vỗ vỗ thịt vụn rơi trên người.

Trầm Mặc vẫy vẫy tay, khóe miệng nhấc lên nụ cười đáng sợ.

Cổ văn vẹo phát ra tiếng răng rắc vang dội, hung ác nham hiểm nói:

- Chúng ta tới Man thành hơn hai mươi ngày, một chút tin tức về nhà họ Tô cũng không có, người nhà họ Tô có thể bốc hơi trong một đêm sao? Thực là đáng trách!

- Đúng vậy, tòa nhà Tô gia không có một bóng người, cũng chỉ có một lão đầu còn ở nơi đó, hôm nay định dùng một cây đuốc đốt hết Tô gia mơi hết giận đây.

Lưu Sảng Nhi hung hăng nhìn lại, vuốt vết máu nhàn nhạt khuôn mặt, trong mắt phản chiếu sát khí cực kỳ nồng nặc.

- Còn có nữ nhân lục y kia nữa, dám hủy khuôn mặt ta, nhất định ta băm thây nàng ta thành trăm mảnh.

Lưu Sảng Nhi hung hăng nói.

Nàng ta trừng mắt nhìn Man thành yên tĩnh ở chỗ xa, trước đây Tô Dật huyết tẩy Bách Thảo học viện, nàng cùng hết thảy đệ tử học viện xém chút bỏ mạng trong Bách Thảo sơn.

Mỗi huyết hải thâm thù này đám người Lưu Sảng Nhi ghi tạc trong lòng.

- Tối nay trở về đốt Tô gia! Tìm không được Tô Dật, Đại Thánh Tử nhất định sẽ trách tội xuống.

Vẻ mặt Lâm Thu khá trầm trọng, nghiêm giọng nói:

- Các ngươi đừng nói nhảm, nhanh tìm đi! Đại Thánh Tử, lần đầu tiên đã đem nhiệm vụ quan trọng như vậy giao cho chúng ta, Thiên Phong Bài Vị chiến sắp đến, hắn cùng Ngũ Thánh Tử đến nay còn chưa phân trên dưới, nếu như lúc này có thể đem đầu Tô Dật mang đến, như vậy sẽ có công lao cực lớn.

- Tên mập mạp nhà ngươi không phải đã nói, người nhà họ Tô không tìm thấy ở Man thành sao Còn mù quáng tìm làm cái gì? Cũng không biết Tần trưởng lão phái chúng ta vào trong rừng rậm này tìm cái gì?

Lưu Sảng Nhi chống nạnh, mày nhíu lên, tức giận nói.

Trầm Mặc giơ một tay lên, mày kiếm dựng đứng, có chút sốt ruột, thản nhiên nói.

- Có người nói bên trong Man thành có một bí mật lớn được bảo vệ, điều này là do mấy thế lực khác nói cho Tần trưởng lão, Tần trưởng lão muốn sớm tìm được, để Đại Thánh Tử nhanh chóng tăng thực lực, xuất chiến Thiên Phong, cũng là bù cho lỗi không tìm được Tô Dật.