← Quay lại trang sách

Chương 1727

Thì ra là vậy!

Thân sau tất cả Thánh Sơn đệ tử mặt lộ vẻ bừng tỉnh.

Những người phía sau đều được đưa đến Thánh Sơn, Hiên Viên Trì quản lý, chịu đòn nhận tội, trị liệu thương thế.

Sau khi Bách Thảo thuộc sở hữu của Đại Thánh Tử, lúc này bị Đại Thánh Tử phái tới tìm kiếm tung tích Tô Dật.

Vừa nhắc tới Tô Dật, tất cả mọi người đều nghiến răng nghiến lợi, những thương thế từ trên xuống dưới, không chỗ nào không liên quan đến Tô Dật.

- Vốn định bắt người nhà họ Tô lại, phóng xuất tin tức, dụ Tô Dật tới, một lần ra tay hành động giết hắn! Đáng tiếc người nhà họ Tô bốc hơi rồi, hiện nay phải lùi lại làm việc khác, hy vọng có thể tìm được trọng bảo kia.

Trầm Mặc hừ nhẹ nói, trong tay nắm dây cương Man Yêu Thú, đột nhiên ánh mắt sắc bén không gì sánh được, nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh nhỏ bé xuất hiện trong rừng.

- Người nào? Mau lăn ra đây.

- Tốt tốt.

Lập tức từ trong rừng một nữ tử quần áo tím nhạt chậm rãi đi ra, chính là Tô Uyển Nhi từ nơi kia tới.

Với khăn che mặt, một mùi hương thơm lập tức lan tỏa khắp Man Yêu rừng rậm.

Hai má trắng như tuyết, hai bả vai nhỏ nhắn cực kỳ khiêu gợi, lập tức trong rừng vang lên âm thanh nuốt nước bọt, đôi mắt trợn lớn.

Phía sau thân hình mập mạp của Vương Thượng Vũ chậm rãi đi ra, thời gian hơn một năm, Vương Thượng Vũ cũng cường tráng hơn trước đó rất nhiều.

Biểu tình trên mặt giống như hổ báo, nhất là đôi mắt mang theo sát khí vô biên, hai tay không ngừng phát sinh tiếng xương kêu răn rắc cực kì khủng bố.

Đường cong thiếu nữ hiện rõ, hai mắt sáng rực, mang theo một cỗ mị lực tuyệt thế siêu nhiên, chính là Tô Uyển Nhi.

Sắc mặt tái xanh, không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh nhìn chằm chằm Trầm Mặc.

Một người tự xưng là phong lưu phóng khoáng như Trầm Mặc, trong khoảng thời gian ngắn cũng bị thu hút, miệng mở thật to,hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp.

Những đệ tử Thánh Sơn hoàn toàn không để ý hình tượng, trong ánh mắt cực kỳ hừng hực, dường như trong một giây kế tiếp, muốn ăn tươi nuốt sống Tô Uyển Nhi thôn phệ.

- Ngươi là ai? Dám nghe trộm Thánh Sơn nói chuyện.

Trước tình cảnh này, Lưu Sảng Nhi sờ sờ vết sẹo trên mặt, trong lòng sinh sinh ra đố kị oán độc, phẫn hận lạnh lẽo quát lên.

Mi mắt Tô Uyển Nhi ngước lên, ánh mắt nhìn về phía tất cả mọi người,đôi môi đỏ mọng khẽ mở, trong giọng nói mang theo tia lạnh thấu xương.

- Thánh Sơn? Đó chính là...

- Quả nhiên Thánh Sơn đều không phải là thứ gì tốt lành.

Sắc mặt Vương Thượng Vũ lạnh lẽo, nắm đấm nắm chặt, khẽ nói với Tô Uyển Nhi.

Chỉ một thoáng, Man Thú rít gào, gót sắt trên mặt đất tạo nên khe rãnh.

- Ngươi lặp lại một lần xem.

Tay nhỏ bé của Lưu Sảng Nhi từ bên hông co lại, một cây roi mềm màu xanh chỉ về phía Tô Uyển Nhi cùng Vương Thượng Vũ.

- Tiểu yêu tinh tới từ nơi nào, dám không nhìn đến sự tồn tại của Thánh Sơn.

- Ba!

Tay phải Trầm Mặc cầm thân kiếm, nhẹ nhàng giữ trường tiên của Lưu Sảng Nhi lại, mặt lộ ra vẻ nịnh nọt, nhếch miệng mỉm cười, tỏ ra vô cùng lễ phép.

- Vị thiên tiên cô nương này, nhìn một cái liền biết không phải là người bản xứ, chúng ta là Thánh Sơn đến từ nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn, không biết cô nương hàng lâm, nhất định là có chỗ nào hiểu lầm, có gì chọc giận cô nương! Xin thứ tội!

Khóe miệng Vương Thượng Vũ hơi nhếch lên, khí tức trầm trọng, thấp giọng nói:

- Tên gia hỏa này, vừa nhìn là biết mặt người dạ thú rồi, khí thế hào hoa phong nhã dối trá không gì sánh được, Uyển Nhi không nên bị mắc lừa!

Tô Uyển Nhi hai tay khoang lại, thần tình lãnh đạm, thân thể hơi bước lên trước, tay áo phất lên, nói.

- Nghe nói các ngươi muốn đốt Tô gia, còn muốn bắt Tô Dật?

Trầm Mặc cùng với một đám đệ tử Thánh Sơn trong lòng cảm giác hoảng sợ, Trầm Mặc hí nửa con mắt, cười gượng không thôi.

- Lẽ nào cô nương quen biết Tô Dật?

- Ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Uyển Nhi trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt dịu dàng hiện ra sát ý nồng nặc.

Uy áp rất nặng trong nháy mắt như phong bạo đặt ở trong lòng mọi người.

Đồng tử Man Yêu Thú lóe lên, hơi thở phun ra khí tức nóng rực, thân hình dần dần lui lụi.

Mà đám người Trầm Mặc đột nhiên biến sắc, trong mắt Lưu Sảng Nhi hiện lên cái nhìn lạnh lẽo, trường tiên phóng vút, nguyên khí vàng óng bên trong thân thể đột nhiên sinh ra.

Phối hợp trường tiên màu xanh, hai tia sáng vàng trong nháy mắt đại xà bắn vọt vè phía Tô Uyển Nhi.

- Bớt dài dòng, có liên quan cùng Tô Dật đều phải chết!

- Ầm!

Chỉ trong phút chốc đã đến bên người Tô Uyển Nhi, trong con ngươi vô số bóng roi xoay tròn, khí lưu lăng không bay lộn trước mắt Tô Uyển Nhi chợt ngừng lại.

Vương Thượng Vũ khoanh hai tay đứng như xem biểu diễn, dùng ánh mắt thương hại nhìn đám người Thánh Sơn.

Trong nháy mắt tiến công đã ngừng, Lưu Sảng Nhi chấn động kinh ngạc không ngớt, vẻ mặt cười tràn ngập kinh hãi.

- Ầm!

Tiếp đó, trường tiên như đụng phải cự lực liền nhanh chóng bắn ra trở về, lực đạo to lớn làm cho Lưu Sảng Nhi trực tiếp từ trên Man Yêu Thú rơi xuống.

- Rụp.

Tiếng xương gãy vang vọng trong rừng, ngất đi.

Trầm Mặc cùng Lâm Thu đồng thời hít một hơi khí lạnh, Man Yêu Thú tọa kỵ cũng đang không ngừng lui lại.

- Cường giả Nguyên Hoàng cảnh! Làm sao có thể?

Đồng tử Trầm Mặc chợt phóng lớn, hai tay nắm chắc dây cương bắt đầu toát ra mồ hôi ướt đẫm.

Mới vừa rồi mọi người thèm nhỏ dãi mỹ sắc đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt tham lam, ánh mắt cụp xuống, hy vọng Tô Uyển Nhi sẽ không chú ý tới mình.

- Trả lời câu hỏi của ta.

Một lần nữa Tô Uyển Nhi lặp lại vấn đề, giọng nói trầm thấp, mềm mại mang theo lãnh ý đủ để chấn động tâm hồn mọi người.

- Rầm!

Nuốt một ngụm nước miếng, Trầm Mặc lúng túng cười nói.

- Tiên cô hảo thủ đoạn, còn tuổi nhỏ đã là Nguyên Hoàng cảnh! Tại hạ bội phục! Chẳng qua nếu như liên quan đến tên cẩu tặc Tô Dật kia, vậy coi như chuyện khác, bây giờ bên trong Man thành đều là người Thánh Sơn, đều cùng Tô Dật có huyết hải thâm cừu, ngươi cảm thấy ngươi chọc nổi Thánh Sơn sao?

Chợt, Vương Thượng Vũ khẩn cấp nhìn về phía Tô Uyển Nhi, Tô Uyển Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch, môi khẽ cắn.

Hai mắt lạnh băng quét nhìn về phía mỗi người nơi này:

- Tô Dật ca cùng các ngươi có thù, nhất định là các ngươi có ý đồ xấu, chọc giận huynh ấy! Ta không cho phép các ngươi nói huynh ấy như vậy! Tô Dật ca ca đã không yêu mến các ngươi, vậy các ngươi đều biến hết đi.

Tay ngọc khẽ giơ lên, cánh tay trắng như tuyết vươn ra, trong khoảng không kết lưới sinh ra màu xanh biếc.

Bên ngoài tràn ngập độc tố kịch liệt, hiện lên ánh sáng mờ ảo, rõ ràng mang theo kịch độc.

Không đợi mọi người phản ứng kịp, một tấm võng to lớn phi thẳng đến đầu mọi người.

- Lục La Phược Tiên Võng!

- Xoẹt!

Hàng trăm hàng ngàn dây màu xanh biếc giao thoa lẫn nhau, khí tức kinh người trong nháy mắt che khuất bầu trời, bao phủ cả mọi người cùng Man Yêu Thú bên trong.

- Xuy xuy!

Đồng thời lúc này, hai tròng mắt Tô Uyển Nhi xuất hiện một luồng khí tức kinh người bắt như hỏa sơn phun ra, tóc đen phía sau thổi lên cao.

Khóe miệng khẽ nhúc nhích, nhìn mọi người bị gắt gao trói buộc, Trầm Mặc cùng đám người Lâm Thu thần hồn sớm rung chuyển.

Chất độc trên dây chảy xuống mang theo tính ăn mòn cực mạnh, tiếp xúc trực tiếp với da thịt liền phát ra tiếng xuy xuy, trong nháy mắt tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng cả núi rừng.